Chiến Thần Ở Rể - Chương 1032: Ai dám đuổi tôi
Nếu Khương Hùng đã đoán được ý đồ của Lâm Thiên Tường thì đương nhiên lão ta sẽ không vạch trần, chỉ nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt dò hỏi.
"Nếu vậy, ngày khác chúng tôi sẽ ghé thăm!"
Dương Thanh cười hờ hững, sau đó xoay người lên xe.
"Lái xe!"
Sau khi Khương Hùng lên xe liền ra lệnh cho tài xế lái xe rời đi.
Xe chậm rãi rời đi, lúc này Khương Hùng mới lên tiếng hỏi: "Cậu Thanh, chúng ta phải rời đi thật sao?"
Dương Thanh lắc đầu: "Cho xe dừng lại chỗ giao lộ của đường cao tốc phía trước, ông về trước đi."
Khương Hùng lập tức biết được Dương Thanh định làm gì, không dám hỏi nhiều, vội vàng đáp: "Được!"
Còn chút nữa là tới giao lộ đường cao tốc Dương Thanh đột nhiên hỏi: "Ông nói lúc Lâm Thiên Tường còn trẻ, đã từng sống ở Miêu Thành một thời gian?"
Sở dĩ bọn họ muốn tới nhà họ Lâm là bởi vì Khương Hùng nói cho Dương Thanh biết, Lâm Thiên Tường đã từng sống ở Miêu Thành một thời gian.
Dương Thanh đã từng là Tướng quân biên giới phía Bắc, dù đã rời khỏi đó nhưng anh vẫn luôn bảo vệ Chiêu Châu.
Chuyện xảy ra ở nhà họ Khương hôm nay khiến anh cảm thấy rất nguy hiểm.
Người Miêu Tộc giả mạo ông chủ nhánh ba, âm mưu khống chế quyền lực nhà họ Khương, trước khi Miêu Chính Phong chết, cũng chỉ nói ông ta đến đây theo lệnh của sư phụ.
Mà nhà họ Khương lại không có bất kỳ tiếp xúc nào với người của Miêu Thành, điều này chứng tỏ Miêu Thành hẳn là đang sắp đặt âm mưu gì đấy.
Dù sao ở Vương tộc họ Tiết cũng đã xuất hiện một người của Miêu Tộc, đó là Quỷ Kiến Sầu.
Thậm chí ngay cả Dương Thanh cũng bị Quỷ Kiến Sầu hãm hại.
Sự ổn định của năm Vương tộc, bốn Hoàng tộc và bốn biên giới Chiêu Châu cực kỳ quan trọng đối với Chiêu Châu.
Đây cũng là lý do ông Phùng sắp xếp Đổng Chiêm Cương đi theo anh đến Vương thành Quan lần này. Vì lão ta lo lắng anh làm lớn chuyện, sẽ khó thu dọn tàn cuộc.
Nếu Miêu Thành ngấp nghé Vương thành, vậy sẽ thành mầm họa của Vương thành, nên Dương Thanh phải làm rõ ràng tại sao người Miêu Thành lại xuất hiện ở Vương thành Quan.
Lúc này, sắc mặt của Khương Hùng dần trở nên nghiêm nghị: "Năm đó, Lâm Thiên Tường vốn dĩ chỉ là người của nhánh bên, hoàn toàn không có tư cách trở thành người thừa kế, chứ đừng nói chi là ông chủ nhà họ Lâm".
"Đại khái là năm hai mươi tuổi, ông ấy bị gia tộc phái đi làm nhiệm vụ ở Miêu Thành, tôi cũng không rõ là nhiệm vụ gì, chỉ biết lần đi làm nhiệm vụ ở Miêu Thành đó đã thất bại".
"Đã thất bại à?"
Dương Thanh hơi ngạc nhiên.
Lúc Lâm Thiên Tường hai mươi tuổi hơn nữa lại là con của nhánh bên, e rằng lão ta chỉ là con kiến trong mắt người Miêu Thành.
Nhiệm vụ thất bại mà ông ta vẫn còn sống, đúng là kỳ tích.
Khương Hùng gật đầu: "Quả thật đã thất bại. Nghe nói ông ấy có thể sống sót rời khỏi Miêu Thành là vì được một người phụ nữ giúp đỡ".
"Mà sau chuyến đi Miêu Thành lần đó, võ thuật của Lâm Thiên Tường bỗng nhiên tiến bộ vượt bậc, trở thành một thiên tài võ thuật trong lớp trẻ của nhà họ Lâm".
"Từ đó về sau, nhánh của Lâm Thiên Tường dốc lòng dốc sức nâng đỡ ông ấy. Năm ông ấy bốn mươi tuổi, chủ gia tộc tiền nhiệm của nhà họ Lâm qua đời, nhà họ Lâm không ngừng tranh đoạt, cuối cùng ngược lại Lâm Thiên Tường làm ngư ông đắc lợi, trở thành chủ gia tộc họ Lâm".
"Vì vậy ở Vương thành Quan này Lâm Thiên Tường là người quen thuộc Miêu Thành nhất!"
"Tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi. Về việc rốt cuộc năm đó ở Miêu Thành đã xảy ra việc gì, tại sao võ thuật của Lâm Thiên Tường lại tiến bộ vượt bậc như thế thì không rõ".
Dương Thanh nghe Khương Hùng nói xong nhất thời đăm chiêu.
Một lúc sau anh mới lên tiếng: "Xem ra, Lâm Thiên Tường có thể có được ngày hôm nay đều là vì người phụ nữ Miêu Thành đã cứu ông ấy kia".
Trong lúc nói chuyện, xe đã chạy tới giao lộ đường cao tốc, Khương Hùng bảo tài xế dừng xe lại.
"Cậu Thanh, cậu muốn xuống xe ở chỗ này sao?"
Khương Hùng hỏi.
Dương Thanh gật đầu: "Ông về trước đi, tôi phải đi một chuyến!"
"Vâng!"
Khương Hùng gật đầu, sau khi thấy Dương Thanh xuống xe, lão ta mới nói: "Nhà họ Lâm lần này gặp may rồi!"
Lão ta biết rõ Dương Thanh muốn đến nhà họ Lâm làm gì.
Lão ta cũng biết lúc này nhà họ Lâm đang gặp phải cục diện ra sao.
Nếu nhà họ Lâm có thể dựa dẫm được cây đại thụ Dương Thanh này, bảo đảm trăm năm không lụn bại.
Cùng lúc đó, nhà họ Lâm.
Bên trong phòng họp rộng lớn, đều là những người đứng đầu các nhánh của nhà họ Lâm, bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng, mỗi nhánh đều khí thế hùng hổ.
"Nếu chủ gia tộc đã qua đời, thì vị trí này nên thuộc về nhánh chính của tôi. Tôi là con trai cả, vị trí chủ gia tộc vốn nên thuộc về tôi!"
Một người đàn ông trung niên khí thế hùng hổ nói.
"Lâm Lang, ông nói lời này mà không biết xấu hổ à? Ông đúng là con trai trưởng nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì người thừa kế vị trí chủ gia tộc là Lâm Hạo - em ba của ông nhỉ?"
Một người đàn ông trung niên ngồi ở hướng khác, cười chế giễu nói: "Nếu tính kỹ thì cũng phải do Lâm Hạo kế thừa vị trí chủ gia tộc mới đúng, ông chẳng có liên quan gì cả".
"Hừ!"
Lâm Lang hống hách nói: "Đó là do bố tôi bệnh nặng, tâm trí mơ hồ nên mới để cho Lâm Hạo trở thành người thừa kế".
"Hơn nữa, Lâm Hạo chỉ mới là người thừa kế mà thôi. Dựa theo quy định của nhà họ Lâm, chỉ khi nào chủ gia tộc thoái vị nhường ngôi thì người thừa kế mới có thể lên làm chủ gia tộc được".
"Nhưng Lâm Hạo còn chưa lên làm chủ gia tộc thì bố tôi đã bệnh chết rồi. Vì vậy vị trí này đương nhiên sẽ không liên quan gì tới Lâm Hạo".
"Tôi là con cả của nhà họ Lâm, chỉ có tôi mới thích hợp nhất để kế thừa vị trí chủ gia tộc!"
Nghe Lâm Lang nói xong, một người nắm quyền khác của nhà họ Lâm phì cười: "Đừng nói năng hùng hồn như vậy, ông là người hiểu rõ ý nghĩa của người thừa kế hơn chúng tôi nữa đấy".
"Ông đừng nói nhảm nữa. Mấy người chúng ta đều muốn kế thừa vị trí chủ gia tộc, vì vậy phải cạnh tranh công bằng, đừng giở trò vô dụng".
Nhà họ Lâm bây giờ đang thuộc về ba nhánh có thực lực mạnh nhất là nhánh chính, nhánh hai và nhánh ba. Sau khi Lâm Thiên Tường được thông báo đang trong tình trạng nguy kịch thì ba nhánh này liền bắt đấu đấu đá nhau.
"Chủ gia tộc vừa bệnh qua đời, thi thể còn chưa lạnh mà các người đã bắt đầu lục đục nội bộ rồi sao?"
Đúng lúc này một giọng nói ngập tràn mỉa mai bỗng vang lên từ cửa.
Mọi người lập tức nhìn sang. Khi bọn họ thấy Lâm Hạo, sắc mặt của chủ nhánh chính Lâm Lang, còn có chủ nhánh hai và ba vô cùng âm trầm.
"Lâm Hạo, mày không lo đi chuẩn bị hậu sự cho bố, chạy tới đây làm gì?"
Lâm Lang lạnh giọng nói: "Tao ra lệnh cho mày đi khỏi đây ngay, trong hôm nay nhất định phải chuẩn bị cho xong hậu sự cho bố".
"Ra lệnh?"
Vẻ mặt Lâm Hạo nhìn Lâm Lang, châm chọc nói: "Anh là con trai cả của nhà họ Lâm, nên anh phải là người lo hậu sự cho bố mới phải. Anh bảo một đứa em như tôi đi làm việc này, có thích hợp không?"
"Tao bảo mày làm thế nào thì mày làm thế đấy đi, sao lắm lời thế? Mau cút khỏi đây cho tao!"
Lâm Lang giận dữ quát Lâm Hạo.
"Lâm Hạo, ông nên đi lo hậu sự cho chủ gia tộc đi. Ông không có quyền tham dự cuộc họp này!"
"Không sai, năm nhánh chúng tôi không đồng ý cho ông tham dự cuộc họp này!"
Ông chủ nhánh hai và nhánh ba cũng nhao nhao nói.
Ở trong mắt bọn họ, Lâm Hạo chính là uy hiếp lớn nhất, bởi vì Lâm Hạo mới là người thừa kế vị trí chủ gia tộc. Lâm Thiên Tường bệnh chết, cũng chỉ có Lâm Hạo mới là người thừa kế thích hợp nhất.
Lúc này Lâm Lang cố ý nhắm vào Lâm Hạo, muốn loại bỏ ông ta, đương nhiên bọn họ sẽ đứng về phe Lâm Lang rồi.
"Các người chắc chắn không muốn cho tôi tham dự cuộc họp này?"
Lâm Hạo bỗng lấy quyển trục bằng lụa ra, liếc mắt nhìn mấy nhánh, híp mắt hỏi.
Thấy quyển trục trong tay Lâm Hạo, sắc mặt của ông chủ mấy nhánh đều thay đổi, bọn họ đã có suy đoán của mình.
"Lâm Hạo, mày cầm gì trong tay vậy?"
Lâm Lang tức giận quát lên: "Mau đưa nó cho tao!"
"Đây là di chúc của chủ gia tộc, Lâm Lang anh có tư cách gì mà đòi xem?"
Khí thế của Lâm Hạo bỗng tăng vọt, tức giận hỏi.
Quả nhiên, nghe được lời của Lâm Hạo, sắc mặt của ông chủ mấy nhánh đều trở nên âm trầm.
Vào thời điểm này Lâm Hạo lại lấy di chúc của chủ gia tộc ra, chứng tỏ Lâm Thiên Tường chắc chắn đã đoán được những chuyện sẽ xảy ra sau khi lão ta chết, nên mới lập di chúc trước.
Từ trước tới nay Lâm Thiên Tường rất coi trọng Lâm Hạo, chắc chắn lão ta sẽ lập Lâm Hạo trở thành chủ gia tộc họ Lâm.
"Chủ gia tộc dặn dò trong di chúc, muốn tôi thừa kế vị trí chủ gia tộc. Tôi nghĩ chắc các vị sẽ không làm trái di mệnh của chủ gia tộc chứ nhỉ?"
Lâm Hạo cười híp mắt nói, sau đó mở quyển trục ra cho mọi người nhìn thấy nội dung bên trong.
Khi Lâm Lang thấy được nội dung di chúc, vẻ mặt vặn vẹo: "Lâm Hạo, mày lại dám dùng danh nghĩa của bố lập di chúc giả, mày biết tội gì không?"
Ông chủ nhánh hai, nhánh ba nghe Lâm Lang nói vậy cũng phản ứng lại, đồng loạt thốt lên: "Không sai, chủ gia tộc chưa từng lập di chúc, đây chắc chắn là di chúc giả do ông tự làm rồi".
"Lâm Hạo thật không ngờ, bình thường mày giả vờ hiếu thảo thì ra là vì muốn đợi ngày này".
"Mày chỉ là muốn cho mọi người có ảo giác mày rất kính trọng chủ gia tộc, nên chủ gia tộc mới lập di chúc cho mày thừa kế vị trí này đúng không?"
Trước khi bước vào phòng họp Lâm Hạo đã nghĩ tới khả năng này.
Vì thế khi đối mặt với sự trơ trẽn của bọn họ, ông ta không cảm thấy bất ngờ mà chỉ thấy xót xa.
"Các người đều biết rất rõ di chúc là thật hay giả. Các người thật sự muốn làm trái di mệnh của chủ gia tộc sao?"
Ánh mắt của Lâm Hạo dần trở nên lạnh lẽo, trong giọng nói còn tỏa ra sát khí.
Hổ phụ không sinh khuyển tử. Đứa con trai được Lâm Thiên Tường coi trọng nhất sao có thể là con cừu non để mặc người khác xâu xé chứ?
Bình thường ông ta hiếu thảo với Lâm Thiên Tường, chỉ là giảm bớt sự kiêu căng trước mặt bố mình mà thôi.
Nhưng điều này không có nghĩa ông ta là một người thừa kế bất tài, yếu đuối.
"Di chúc vốn là giả, tại sao chúng tôi lại phải nghe theo?"
Trong mắt Lâm Lang ngập tràn ác độc, quát lên lần nữa: "Lập tức, cút ra ngoài cho tao!"
Ông ta vừa dứt lời, hai cao thủ của nhánh chính cũng dồn dập bước lên trước, nhìn chằm chằm Lâm Hạo.
"Ngay cả các người cũng muốn phản bội chủ gia tộc?"
Lâm Hạo nhận ra hai tên cao thủ này, sắc mặt hơi khó coi.
Hai người này là cao thủ mà Lâm Thiên Tường tin tưởng nhất, bọn họ đã từng bảo vệ cho Lâm Thiên Tường.
Lúc này Lâm Hạo cũng đã lấy di chúc ra thế mà bọn họ vẫn lựa chọn đứng về phía Lâm Lang.
"Bớt nhiều lời đi, một là mày tự mình đi ra, hai là tao sẽ sai người đuổi mày ra ngoài!"
Giọng nói của Lâm Lang cực kỳ ngang tàng, hoàn toàn không coi Lâm Hạo ra gì.
"Tôi không muốn đi, ai dám đuổi?"
Khí thế của Lâm Hạo nhất thời tăng vọt, sải bước đi thẳng vào trong.
"Lâm Hạo, ông vẫn nên rời đi đi!"
Hai cao thủ của nhánh chính chặn đường đi của Lâm Hạo, cất giọng lạnh lùng, hai mắt ngập tràn uy hiếp.
"Các người có giỏi thì giết tôi đi!"
Lâm Hạo cười nhạo sau đó chen ngang giữa hai người đi thẳng vào trong.
- ---------------------------