Chiến Thần Ở Rể - Chương 1327: Tôi không biết
Sau khi Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên rời đi, Mục Thiên Thiên vội nói: "Anh, nếu thế lực phía sau nhà họ Trương dẫn người đến, anh tuyệt đối đừng ra đấy!"
"Ngay cả cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong còn bị giết, cho dù anh có ra tay cũng không làm được gì đâu. Anh tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc”.
Lục Tinh Tuyết cũng đỏ mắt nói: "Anh, em biết anh rất lợi hại nhưng lần này nhà họ Lục phải đối mặt với kẻ địch rất mạnh”.
Cô ta nói xong, đột nhiên lấy ra một tấm thẻ ngân hàng nhét vào trong tay Dương Thanh, nức nở nói: "Anh, trong tấm thẻ này là tất cả số tiền em có được, chắc được tầm bốn, năm triệu đấy. Anh cầm số tiền này và rời đi, tuyệt đối đừng quay về”.
Mục Thiên Thiên cũng vội vàng lấy ra một thẻ ngân hàng nhét vào trong tay Dương Thanh: "Anh, em có hơn một triệu, anh cũng cầm lấy”.
Dương Thanh rất cảm động khi thấy Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên sốt ruột giục mình rời đi.
"Anh mau đi đi!"
Lục Tinh Tuyết thấy Dương Thanh vẫn đứng yên thì lập tức sốt ruột, vội vàng giục.
Hai mắt Mục Thiên Thiên cũng đỏ hoe, nói với Dương Thanh: "Anh ơi, anh nhất định phải rời đi bình an, không cần lo cho bọn em đâu, anh đi mau đi!"
Dương Thanh lắc đầu, trả tấm thẻ ngân hàng lại cho Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên rồi dịu dàng nói: "Sao anh có thể bỏ các em lại mà đi được chứ?"
"Anh đừng làm chuyện ngu ngốc! Bọn em không có cách nào rời đi nhưng với thực lực của anh, muốn rời khỏi đây vẫn rất dễ dàng...”
Lục Tinh Tuyết còn chưa nói xong đã bị Dương Thanh ngắt lời: "Được rồi, các em không cần khuyên nữa, anh sẽ không rời đi đâu”.
"Các em yên tâm, nếu thế lực phía sau nhà họ Trương thật sự dám đến nhà họ Lục, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng!"
Lúc này, vẻ mặt Dương Thanh ngạo nghễ, trên người lộ ra sự uy nghiêm.
Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên nhìn tới ngây người, dường như có thể thấy trên người Dương Thanh phát sáng.
"Anh...”
Lục Tinh Tuyết vẫn muốn khuyên nhưng bị Dương Thanh ngắt lời: "Các em tin anh không?"
"Đương nhiên bọn em tin anh nhưng bây giờ không phải là vấn đề tin hay không. Anh không biết cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong mạnh tới mức nào đâu”.
Lục Tinh Tuyết đỏ mắt nói: "Em nghe nói, cho dù là chủ của năm Vương tộc lớn Chiêu Châu cũng chỉ có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong”.
"Lần này, đối thủ thật sự rất mạnh đấy!"
Nhưng mặc kệ Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên khuyên thế nào, Dương Thanh vẫn không chịu rời đi.
Anh không biết tại sao luôn thấy buồn bực, cảm giác chỉ thiếu một chút nữa thôi là ký ức của mình sẽ khôi phục, giống như gà con sắp phá vỏ chui ra vậy.
Vỏ trứng đã có vết nứt, chỉ cần anh cố gắng thêm một chút là có thể phá vỡ vỏ trứng. Nhưng anh không có cách nào dùng sức, chỉ cần vừa dùng sức là đầu đau như muốn vỡ ra, không sao chịu nổi.
"Tới rồi!"
Đúng lúc này, Dương Thanh đột nhiên nhìn về phía lối vào của trang viên nhà họ Lục và nói.
"Ông chủ, không xong rồi, Trương Quỳnh lại dẫn người đến!"
Một người giúp việc hoảng sợ xông vào trong phòng của Lục Nguyên Thông và kêu to.
"Cuối cùng vẫn phải đối mặt sao?"
Vẻ mặt Lục Nguyên Thông nghiêm trọng, chậm rãi đứng dậy và nói: "Chúng ta đi thôi!"
Lục Xuyên và ông Tề đi theo hai bên người lão.
Cao thủ nhà họ Lục đều tập trung ở bên ngoài. Lục Nguyên Thông đứng phía trước, sau lưng còn có rất nhiều người.
Bọn họ chỉ thấy từng chiếc xe Rolls Royce lần lượt chạy vào và đỗ lại trong trang viên nhà họ Lục.
Ngay sau đó, Trương Quỳnh từ trong một chiếc xe bước ra. Lục Nguyên Thông hoảng sợ khi thấy lão ta vội vàng chạy tới một chiếc xe hơi sang trọng bên cạnh, tự mình mở cửa xe ra, người hơi cúi xuống nói với vẻ nịnh nọt: "Bạch Vương, chúng ta đã tới nhà họ Lục rồi. Ngài bước chậm thôi!"
Ầm!
Giờ phút này, đầu óc Lục Nguyên Thông chấn động mạnh, vẻ mặt tuyệt vọng.
Trương Quỳnh là một trong hai chủ gia tộc mạnh nhất ở Ninh Châu, bây giờ lại đi mở cửa cho người khác giống như một con chó Nhật.
Quan trọng hơn, Trương Quỳnh còn gọi đối phương là Bạch Vương.
Khắp cả Chiêu Châu có mấy người có thể được gọi là Vương?
Bạch Vương!
Đó không phải là chủ của Vương tộc họ Bạch - một trong năm Vương tộc lớn ở Chiêu Châu sao?
Lục Xuyên cũng tuyệt vọng và hoảng sợ nói: "Sao... Sao có thể như vậy được?"