Chiến Thần Ở Rể - Chương 969: Sốt ruột trả thù
Phải thừa nhận Quan Hồng Nghị mạnh hơn Quanh Hồng Vĩ nhiều, dù đối mặt với một cao thủ có thể giết ông ta như giết một con kiến nhưng ông ta vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên đối phó.
Hai mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt.
Quan Hồng Nghị này chỉ mới gặp Dương Thanh lần đầu tiên, nhưng ông ta đã không ít lần đe dọa anh và người thân của anh.
"Cậu Thanh, cậu nên hiểu rõ, những gì tôi nói đều là sự thật".
"Nếu vậy sao cậu không vui vẻ nhận lấy một khoản bồi thường lớn của Vương tộc họ Quan chứ?"
Quan Hồng Nghị cười ha ha nói: "Như vậy đi, tôi cho cậu một phút suy nghĩ, một là thả Quan Hân ra, tôi sẽ đưa cậu mười tỷ, hai là cậu tự xử lý Quan Hân nhưng chắc chắn kết cục của Quan Duyệt sẽ rất thảm".
"Tôi nghĩ, cậu là sư phụ của Quan Duyệt, con bé ngu xuẩn này còn đỡ đạn thay cậu, chắc chắn cậu sẽ không trơ mắt ra nhìn con bé chết vì bị cậu liên lụy chứ?"
Lần này Dương Thanh vẫn không nổi giận, ngược lại khóe miệng anh còn hơi cong lên lộ ra nụ cười mỉa mai: "Ông thật sự không tin mấy lời trước khi Quan Hồng Vĩ và chú Đức tự sát đã nói sao?"
Quan Hồng Nghị phì cười: "Xin lỗi, tôi không thể giả vờ tin tưởng được".
"Được, nếu ông muốn Quan Hân thì tôi đưa người cho ông là được".
Dương Thanh không nói thêm gì nữa, móc điện thoại ra gọi đi: "Lập tức dẫn Quan Hân đến đây!"
Quan Hồng Nghị có thể bỏ mặc sống chết của Quan Hân nhưng Dương Thanh không thể không quan tâm đến an nguy của Quan Duyệt được.
Sau khi Dương Thanh cúp điện thoại, Quan Hồng Nghị lấy ra một tấm thẻ, mỉm cười đưa cho Dương Thanh: "Trong tấm thẻ này có mười tỷ, xem như lời xin lỗi của tôi với cậu".
"Chỉ mong cậu Thanh đừng vì việc này mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa Vương tộc họ Quan và cậu".
Dương Thanh cũng không khách sáo, nhận ngay tấm thẻ, vẻ mặt trào phúng nói: "Tôi cần duy trì quan hệ với Vương tộc Quan sao?"
Mười tỷ đưa tận tay không lấy cũng uổng.
Quan Hồng Nghị hơi sững sờ, sau đó vẻ mặt ngập tràn tự tin, cười rạng rỡ: "Tôi biết, tôi làm vậy đã đắc tội cậu Thanh, nhưng tôi hy vọng cậu Thanh có thể hiểu".
"Dù sao Quan Hân cũng là máu mủ duy nhất của em trai tôi. Bây giờ em trai tôi đã chết rồi, tôi bắt buộc phải bảo vệ đứa con duy nhất của em tôi".
"Thật ra, tôi vẫn luôn coi trọng cậu Thanh, với năng lực của cậu Thanh muốn trở thành Vương của Yến Đô dễ như trở bàn tay".
"Chỉ cần cậu Thanh đồng ý, Vương tộc họ Quan bằng lòng dốc hết sức giúp đỡ cậu Thanh ngồi lên vị trí Vương của Yến Đô".
Không có bạn bè vĩnh viễn chỉ có lợi ích mãi mãi.
Quan Hồng Nghị diễn đạt hàm ý của câu nói này vô cùng nhuẫn nhuyễn.
Vừa rồi còn dùng người thân của Dương Thanh uy hiếp anh, bây giờ lại bày tỏ thái độ muốn nâng đỡ anh lên ngôi.
"Nếu tôi thật sự muốn trở thành Vương của Yến Đô, còn đến lượt Vương tộc họ Quan nâng đỡ hay sao?"
Dương Thanh hờ hững hỏi.
Bây giờ nếu muốn hỏi ai là người có tư cách trở thành Vương của Yến Đô nhất, thì ngoài Dương Thanh ra sẽ không tìm được người thứ hai.
Năm Vương tộc lớn ngoài Vương tộc họ Mã Dương Thanh chưa tiếp xúc ra, bốn Vương tộc lớn khác đều đã tỏ ý muốn hợp tác với anh.
Quan Hồng Nghị cười lắc đầu: "Nếu đã vậy thì tôi không miễn cưỡng cậu nữa. Chỉ là ngày nào đó cậu Thanh thật sự trở thành Vương của Yến Đô, lúc muốn tìm Vương tộc nào đó hợp tác thì có thể nghĩ tới Vương tộc họ Quan của chúng tôi trước không?"
"Ông cứ yên tâm, dù tôi thật sự muốn hợp tác với Vương tộc nào đó, chỉ dựa vào hành vi của ông ngày hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không hợp tác với Vương tộc họ Quan".
Dương Thanh không hề khách sáo nói.
Khi Quan Hồng Nghị uy hiếp người thân của Dương Thanh thì ông ta đã bị anh liệt vào danh sách đen chết chóc rồi.
Dương Thanh sẵn giọng đáp lại nhưng Quan Hồng Nghị cũng không hề tức giận, chỉ là đầy ẩn ý nói: "Nếu thật sự có một ngày như vậy, sợ là có một số việc cậu Thanh sẽ không tự mình làm chủ được mà thôi".
Đúng lúc này một chiếc Audi A8 màu đen chạy đến, đậu vững vàng bên cạnh Dương Thanh.
"Cậu Thanh!"
Tiền Bưu đi từ bên trong xe ra.
Dương Thanh gật đầu: "Thả người phụ nữ kia ra".
Lúc nãy khi Dương Thanh gọi điện thoại anh cũng không nói cho Tiền Bưu biết muốn dẫn Quan Hân đến làm gì?
Lúc này vừa nghe Dương Thanh nói muốn thả Quan Hân ra, nhất thời ông ta cuống lên: "Cậu Thanh, con ả này tìm người ám sát em gái ruột của Mã Siêu, sao cậu có thể bỏ qua cho cô ta chứ?"
"Thả người!"
Dương Thanh cau mày quát lớn.
Tiền Bưu lấy lại tinh thần, trong lòng ngập tràn không cam lòng. Ông ta nhìn Quan Hồng Nghị thật kỹ, hình như nhận ra điều gì đó.
Lúc này ông ta mới hậm hực kéo cửa xe lôi Quan Hân từ trong xe ra.
Ông ta làm rất mạnh, sau khi Quan Hân bị lôi ra ngoài ngã rầm trên mặt đất.
"Bác cả!"
Quan Hân bị đau, nhưng khi cô ta nhìn thấy Quan Hồng Nghị, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, vui mừng.
Quan Hồng Nghị không để ý đến cô ta chỉ cười nói với Dương Thanh: "Vậy thì cảm ơn cậu Thanh. Tôi sẽ dẫn người đi. Cậu cứ yên tâm về Quan Duyệt. Chỉ cần tôi có thể dẫn Quan Hân trở về Vương thành Quan an toàn, tôi bảo đảm sẽ không làm tổn thương đến Quan Duyệt dù chỉ là một sợi tóc".
Dương Thanh hừ lạnh, không nói gì chỉ trơ mắt nhìn Quan Hồng Nghị dẫn Quan Hân đi.
"Cậu Thanh, đến bây giờ Mễ Tuyết vẫn chưa tỉnh lại vì bị thương nặng ở đầu nhưng cậu lại thả cô ta đi".
Tiền Bưu cắn răng nói: "Cậu làm như vậy, chắc chắn Mã Siêu sẽ không chấp nhận".
"Nếu tôi đã hứa để người phụ nữ kia cho cậu ấy thì nhất định sẽ không nuốt lời".
Dương Thanh vô cảm nói.
Nếu không phải lo lắng cho sự an nguy của Quan Duyệt anh tuyệt đối sẽ không để Quan Hân rời đi.
Tiền Bưu nghe vậy nhất thời cả kinh: "Cậu Thanh, chắc không phải cậu định một mình đi đến Vương tộc họ Quan đấy chứ?"
Dương Thanh thản nhiên gật đầu: "Quan Duyệt là đệ tử của tôi, còn đỡ đạn thay tôi, bây giờ cô ấy lại bị ép nhốt ở Vương thành Quan chờ gả đi, sao tôi có thể bỏ mặc cô ấy cho được?"
"Còn Quan Hân kia nhất định phải chết!"
Trong mắt Dương Thanh tràn đầy kiên định, lạnh lùng nói.
Ngay cả Tiền Bưu cũng cảm thấy một luồng sát khí dữ dội khiến ông ta không khỏi run rẩy.
"Cậu Thanh, nếu muốn đi Vương tộc họ Quan thì cho tôi đi với!"
Tiền Bưu lên tiếng nói.
Mễ Tuyết là do Dương Thanh sắp xếp Tiền Bưu đi tìm về, cho nên ông ta hiểu rất rõ mọi việc của Mễ Tuyết.
Mễ Tuyết lại là em gái của Mã Siêu, cho nên ông ta cũng xem Mễ Tuyết như con cháu của mình.
Ánh mắt của Dương Thanh dần trở nên sâu xa: "Một mình tôi đi Vương tộc họ Quan là được rồi!"
Dù sao Vương tộc họ Quan cũng là một trong năm Vương tộc lớn ở Chiêu Châu, trong gia tộc có rất nhiều cao thủ hàng đầu, với thực lực của Tiền Bưu nếu có đi cùng cũng chỉ có thể làm bia đỡ đạn.
Cũng chỉ có Dương Thanh đi đến đó mới thích hợp nhất.
Cùng lúc đó, bên trong chiếc xe thương mại Mercedes-Benz màu đen.
"Bố cháu đúng là tự sát bằng súng sao?"
Vẻ mặt Quan Hồng Nghị nghiêm nghị hỏi.
Quan Hân nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng đều là bị Dương Thanh ép buộc. Ngay cả ông Đức cũng bị Dương Thanh ép buộc bất đắc dĩ mới tự đánh vào đầu tự vẫn".
"Trước khi bọn họ tự sát có nói gì không?"
Quan Hồng Nghị đột nhiên hỏi.
Dương Thanh đã nói đáp án cho ông ta biết nhưng ông ta không thèm tin.
Sát khí trong mắt Quan Hân càng lúc càng đậm, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy ý hận.
"Trước khi chết bọn họ chỉ nói cùng một câu, đó là dù bọn họ có chết thì Vương tộc họ Quan cũng sẽ báo thù rửa hận cho bọn họ!"
Quan Hân cắn răng, căm tức nói.
Cô ta không nói sự thật, lúc này, ý định giết Dương Thanh của cô ta đã lên đến mức điên cuồng.
Bây giờ cô ta chỉ muốn Dương Thanh chết, nhưng chỉ dựa vào sức mạnh của cô ta là không thể nào làm được. Cho nên chỉ đành mượn tay Vương tộc họ Quan giết chết Dương Thanh.
"Bọn họ nói như vậy thật sao?"
Quan Hồng Nghị cau mày, hỏi lại ần nữa.