Mục lục
Chiến Vương Ở Rể - Tiêu Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1507: Cao thủ ngấp nghé​







Lúc này đây, trên toàn bộ Hoàng Sơn chỉ còn lại Dương Thanh và Diệp Lâm, những người khác đã sớm trốn xuống núi.



Luồng uy thế võ thuật kinh khủng vừa rồi đánh thẳng vào linh hồn của mỗi người, khiến cho ai nấy đều run rẩy từ sâu trong linh hồn.



Dương Thanh nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Diệp Lâm thì không nói lời nào mà chỉ vận chuyển phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh đến mức cao nhất.



Trong lúc đó, khí thế võ thuật trên người anh bắt đầu tăng vọt. Sau khi cảm nhận được khí thế của Dương Thanh không ngừng mạnh lên, vẻ đắc ý trên mặt Diệp Lâm từ từ biến mất, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm nghị.



Không ngờ luồng uy thế từ trên người của Dương Thanh lại kinh khủng đến mức khiến cho lão ta thấy tim đập nhanh hơn.



“Hử?”



Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói ngạc nhiên vang lên, dường như lão ta không ngờ thực lực của Dương Thanh còn có thể mạnh lên.



“Cậu… cậu…”



Bỗng nhiên Diệp Lâm trông thấy con ngươi vốn đen nhánh của Dương Thanh xảy ra sự thay đổi, dường như nó bị nhuộm một lớp máu đỏ, còn tròng trắng mắt cũng từ từ trở nên đỏ như máu.






Một tuần trước, trên đỉnh Yến Sơn ở Yến Đô, trên người Dương Thanh cũng xảy ra biến đổi như vậy rồi sau đó thực lực tăng vọt, ngay cả lão ta và Lưu lão quái liên kết lại cũng không phải là đối thủ, phải bỏ chạy trối chết.



“Người bảo vệ, xin ngài mau xuất hiện giết chết thằng nhóc này đi. Trên người cậu ta có gì đó rất kỳ lạ, vốn chỉ ở thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh nhưng lại có thể phát ra sức mạnh võ thuật tương đương với Siêu Phàm Thất Cảnh”.



Bỗng nhiên Diệp Lâm hét lớn lên, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.



Lão ta nói Dương Thanh có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh cũng không phải nói hươu nói vượn mà là do bản thân đã tính toán ra. Dù sao thì bây giờ Diệp Lâm đã bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh nhưng lại cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn từ trên người anh, nếu như đây không phải Siêu Phàm Thất Cảnh thì là gì?



Lúc này, khí thế võ thuật trên người của Dương Thanh vẫn còn đang không ngừng tăng lên.



“Hừ! Dám đến Hoàng tộc họ Diệp kiếm chuyện thì đi chết đi!”



Bỗng nhiên một giọng nói lạnh đến tột cùng vang lên.



Ngay sau đó có một ông già tóc trắng mặc áo xám xuất hiện ở trước mặt Dương Thanh, giơ tay đánh ra một chưởng.



Trông thấy ông già áo xám thì mặt mũi của Diệp Lâm tràn đầy vẻ khiếp sợ, vậy mà thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh của lão ta cũng không có cách nào cảm nhận được bóng dáng của người bảo vệ.



Diệp Lâm chỉ nghe thấy giọng nói của đối phương vang lên, ngay sau đó nhìn thấy người đó xuất hiện ở trước mặt Dương Thanh.



“Ầm!”



Dương Thanh vốn vẫn luôn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích bất chợt vung một chưởng ra, va chạm trực diện với một chưởng của người bảo vệ Hoàng tộc.



“Rầm rầm rầm!”



Núi đá ở xung quanh hai người như bị đánh sập, vỡ nát trong phút chốc. Bụi đất tung bay.



Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc, sau khi bàn tay của hai người đụng vào nhau thì từ đó bộc phát ra khí thế võ thuật giống như ném tảng đá xuống biển khiến sóng lớn cuộn trào, quét sạch về phía bốn phương tám hướng.



Cũng trong một thoáng này, cây rừng trên núi như bị cuồng phong tàn phá, lấy Dương Thanh và người bảo vệ Hoàng tộc làm trung tâm mà lan rộng ra xung quanh.



Cho dù là Siêu Phàm Lục Cảnh như Diệp Lâm thì cũng bị ảnh hưởng nặng nề trong khoảnh khắc ấy, phải lùi bảy tám bước mới có thể dừng lại.



Những cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đã chạy trốn đến chân núi kia cũng bị liên lụy, chợt bị đẩy xa mười mấy mét.






“Chuyện này…”



Sau khi đám cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong dưới chân núi đứng vững, ai cũng đều bàng hoàng nhìn về phía đỉnh Hoàng Sơn.



Một chưởng, núi lở đất rung!



Một chưởng, khí thế đánh bay chúng cao thủ!



Đây là khí thế mà con người có thể bộc phát ra sao?



Còn ở trên đỉnh Hoàng Sơn, sau khi Dương Thanh và người bảo vệ Hoàng tộc đấu chưởng với nhau thì khí thế võ thuật kinh khủng lan rộng ra khắp toàn bộ cánh tay của anh, như muốn tàn phá hết mọi thứ trong cơ thể.



Cảm nhận được đối phương đang đè ép bằng khí thế võ thuật, Dương Thanh cũng không do dự chút nào, đột nhiên giơ chân ra sức giẫm một cái. Nương theo khí kình tấn công của người bảo vệ Hoàng tộc, người anh đột nhiên vút lên cao, bay về phía sau mấy chục mét mới giải trừ được hơn phân nửa khí thế.



Chỉ có điều cho dù đã lập tức nương nhờ vào khí thế của đối phương mà thực hiện động tác rút lui ra phía sau, thực lực của đối phương thật sự quá mạnh nên vẫn khiến cho Dương Thanh bị thương.



“Hửm?”



Tất nhiên người bảo vệ Hoàng tộc cũng cảm nhận được Dương Thanh không phải hoàn toàn bị sức mạnh của mình đánh bay mà là bản thân anh cũng dốc hết sức lực để lui lại.



Nhưng điều khiến cho lão ta kinh ngạc chính là bản thân dùng sức mạnh của mình để bộc phát ra một đòn nặng như vậy mà lại không thể lập tức giết chết Dương Thanh, dường như cũng chỉ khiến cho Dương Thanh bị thương thôi.



Nhưng đó cũng chỉ có thể xem là vết thương nhẹ, không mấy ảnh hưởng đến thực lực của Dương Thanh.



“Cậu là con cái nhà ai, thuộc gia tộc Cổ Võ nào?”



Lần này người bảo vệ Hoàng tộc không tiếp tục ra tay với Dương Thanh nữa mà chỉ hỏi.



Diệp Lâm bị dọa đến run rẩy toàn thân, liên tục nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi ngài, tôi sai rồi, tôi không dám nói lung tung nữa!”



“Hừ! Còn dám nói lung tung nữa thì tôi sẽ giết ông!”, người bảo vệ Hoàng tộc lạnh lùng dọa dẫm.



Nhìn dáng vẻ của lão ta có vẻ như oai phong lẫm liệt nhưng ở chỗ sâu trong ánh mắt lại lóe lên tia sáng tham lam. Lão ta vốn còn kiêng dè Dương Thanh có bối cảnh gia tộc Cổ Võ, không ngờ anh chỉ là một người bình thường mà thôi.










chapter content

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK