Chiến Thần Ở Rể - Chương 1600: Chủ tôi cho mời
Phùng Chí Ngạo nói xong, bình tĩnh đưa mắt nhìn Dương Thanh, đợi anh đáp lại.
Phùng Giai Di cũng chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Sau một hồi trầm mặc, Dương Thanh mới lên tiếng: "Ông định hợp tác thế nào?"
Phùng Chí Ngạo hơi nhếch miệng nở một nụ cười, nói: "Tôi sẽ nghĩ mọi biện pháp để ngăn cản đại lễ sắc phong sắp tới, chuyện tôi muốn cậu làm chỉ có một việc này, đó chính là giúp tôi chỉ ra rằng, hai mươi sáu năm trước, Phùng Chí Viễn đã tự mình vứt bỏ Mã Siêu để giá họa cho tôi".
Dương Thanh nhíu mày: "Hai mươi sáu năm trước thì tôi cũng mới chỉ là một đứa trẻ một, hai tuổi, làm sao có thể xác nhận giúp ông?"
Phùng Chí Ngạo không đáp thẳng mà lại hỏi: "Có một cô gái tên là Mễ Tuyết, là em ruột của Mã Siêu, đúng không?"
Nghe thấy Phùng Chí Ngạo nhắc tới Mễ Tuyết, đáy mắt Dương Thanh chợt lóe lên một tia sáng lạnh: "Ông muốn nói gì?"
Sắc mặt Phùng Chí Ngạo chợt trở nên cực kì nghiêm nghị, ông ta nói: "Thực ra, cô gái Mễ Tuyết kia không phải em gái cùng bố cùng mẹ với Mã Siêu mà hai người là anh em cùng bố khác mẹ".
"Cái gì?"
Dương Thanh giật mình kinh ngạc, chuyện này ngay cả anh cũng không biết, vậy mà Phùng Chí Ngạo lại biết được.
Nay Mễ Tuyết còn đang ở trạng thái người thực vật, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
Phùng Chí Ngạo nghiêm nghị nói: "Tôi đã điều tra Phùng Chí Viễn rất nhiều năm, phát hiện được một bí mật rất lớn, tên khốn này lúc còn trẻ từng qua lại với rất nhiều phụ nữ, những người này hầu hết đều từng sinh con cho cậu ta".
"Mà Mã Siêu và Mễ Tuyết chỉ là hai trong số đó, tôi còn ngờ rằng, Mã Siêu chưa chắc đã là con trai trưởng của cậu ta. Chỉ có điều, với cậu ta thì Mã Siêu có giá trị lợi dụng cao nhất, cho nên mới nhận Mã Siêu về Hoàng tộc họ Phùng trong tình huống này".
Nghe Phùng Chí Ngạo nói xong, Dương Thanh kinh ngạc đến bàng hoàng.
Trước anh còn đang nghi hoặc, Mã Siêu và Mễ Tuyết đúng là anh em ruột, nhưng anh cũng biết, trong trí nhớ của Mã Siêu, khi cậu ấy còn rất nhỏ, bố mẹ đã gặp tai nạn qua đời, chỉ còn lại cậu ấy và em gái sống nương tựa vào nhau.
Nhưng sau đó, có một lần cậu ấy để lạc mất em gái, từ đây về sau, suốt hai mươi năm luôn ăn năn hối lỗi, mãi sau này mới tìm lại được em gái mình.
Vậy nên, khi Dương Thanh biết Mã Siêu là cháu trưởng của Hoàng tộc họ Phùng, anh đã từng vô cùng nghi hoặc và khó hiểu, hiện giờ nghe Phùng Chí Ngạo nói lại, rất nhiều điểm đáng ngờ đã được làm sáng tỏ.
Dương Thanh bỗng hỏi: "Thậm chí có khả năng, hai mươi sáu năm trước, đứa trẻ bị đánh tráo đi kia chưa chắc đã là Mã Siêu?"
Phùng Chí Ngạo gật đầu, nói: "Tôi còn nghi rằng, đứa trẻ đó là một cô bé. Để con mình có cơ hội trở thành người thừa kế nên Phùng Chí Viễn đã khiến con gái mình biến mất khỏi Hoàng tộc họ Phùng, sau đó cậu ta tiếp tục ra ngoài gieo giống, mãi đến khi có được một đứa con trai mới bắt đầu bố trí ván cờ ngày nay, số tuổi thật của Mã Siêu chưa chắc đã là hai mươi sáu, rất có thể còn nhỏ hơn".
Dương Thanh không nói gì thêm, anh đã tin Phùng Chí Ngạo.
Hơn nữa, đúng là rất có khả năng này, dù sao, trong Hoàng tộc họ Phùng đã có một quy định hết sức kì dị, chỉ có đứa cháu trai lớn nhất của một thế hệ trong dòng chính mới có tư cách trở thành người thừa kế.
Phùng Chí Viễn là thành viên thứ hai của thế hệ ông ta, sinh ra đã mất tư cách kế thừa ngai vàng, nếu ông ta muốn nắm giữ Hoàng quyền, chỉ có một cách là để con trai mình trở thành đứa cháu trai đầu tiên của thế hệ sau.
Vậy nên, rất có khả năng đúng như Phùng Chí Ngạo đã nói, đứa con đầu lòng của Phùng Chí Viễn là một bé gái, để che giấu tai mắt người khác, ông ta đã giấu đứa bé đi, đồng thời nói con mình là con trai, sau đó nhân cơ hội giá họa cho Phùng Chí Ngạo.
Một khi thành công, Phùng Chí Ngạo sẽ mất đi tư cách thừa kế ngai vàng, còn ông ta chỉ cần mau chóng sinh được một đứa con trai có số tuổi gần sát với con gái mình là được.
Như vậy, đợi đến khi thời cơ chín muồi, ông ta chỉ cần đưa đứa con trai này về Hoàng tộc họ Phùng, thay thế thân phận con gái là có thể đường đường chính chính trở thành người thừa kế đời tiếp theo.
"Ông muốn tôi nói ra chuyện về Mễ Tuyết, sau đó thông qua Mễ Tuyết để nhắc tới chuyện Mã Siêu chưa chắc đã là con trai trưởng của Phùng Chí Viễn, do đó khiến Phùng Hoàng hủy bỏ đại lễ sắc phong?"
Dương Thanh nhìn Phùng Chí Ngạo, hỏi.
Phùng Chí Ngạo lắc đầu: "Tôi cần cậu chứng minh với phụ hoàng tôi, Mã Siêu và Mễ Tuyết có liên hệ máu mủ, nhưng Mễ Tuyết lại là chị gái Mã Siêu!"
Dương Thanh lập tức hiểu ra, Phùng Chí Ngạo không biết Mễ Tuyết có phải là con gái trưởng của Phùng Chí Viễn hay không, hiện tại lại muốn Dương Thanh chứng minh Mễ Tuyết là chị của Mã Siêu, như vậy sẽ khiến mọi người nghi ngờ rằng, đứa trẻ từng biến mất khỏi Hoàng tộc họ Phùng năm ấy rất có thể là Mễ Tuyết.
Chỉ cần có thể khiến Phùng Hoàng hoài nghi, Mễ Tuyết mới là đứa trẻ hai mươi sáu năm trước, như vậy, mọi người sẽ nghi ngờ rằng, sự việc đánh tráo đứa trẻ năm ấy rất có thể chính là một tuồng kịch do Phùng Chí Viễn tự biên tự diễn.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh âm thầm bội phục Phùng Chí Ngạo, đúng là một chuyên gia âm mưu!
Dương Thanh lại hỏi: "Tôi có thể giúp ông xác nhận Mễ Tuyết chính là chị gái Mã Siêu, nhưng tôi giúp ông thì đổi lại được gì?"
Phùng Chí Ngạo nói: "Phụ hoàng tôi ghét nhất là bị lừa dối, nếu ông ấy biết, năm đó sự kiện Phùng Chí Viễn mất đứa con đầu lòng chỉ là một tuồng kịch do chính Phùng Chí Viễn tự biên tự diễn, ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho Phùng Chí Viễn, chí ít cũng sẽ giam Phùng Chí Viễn lại một tháng".
"Chỉ cần Phùng Chí Viễn bị giam lại thì dù tạm thời chúng tôi không tìm được người mà cậu muốn tìm cũng không sao, trong một tháng, chúng tôi nhất định có thể tìm ra được".
Dương Thanh gật đầu: "Được, cứ quyết định vậy đi, hi vọng đến khi đó ông có thể tuân thủ lời hứa của mình!"
Phùng Chí Ngạo cam đoan: "Yên tâm!"
Nói xong, ông ta đứng lên: "Còn một tiếng nữa là tới đại lễ sắc phong của Mã Siêu rồi, cậu hãy chuẩn bị một chút để tới Hoàng tộc họ Phùng đi!"
"Được!"
Dương Thanh tiễn Phùng Chí Ngạo và Phùng Giai Di ra cửa.
Trên đường về, Phùng Giai Di hỏi: "Bố này, bố có cho rằng Dương Thanh sẽ tin lời bố nói không?"
Phùng Chí Ngạo cười nhẹ một tiếng: "Hiện giờ, trừ bố ra, cậu ta không còn lựa chọn nào khác nữa!"
Phùng Giai Di bỗng hỏi: "Nhưng chuyện bố vừa nói, Phùng Chí Viễn còn có rất nhiều con rơi, là thật ạ?"
Phùng Chí Ngạo gật đầu: "Những năm gần đây, bố vẫn luôn điều tra Phùng Chí Viễn, năm bố vừa kết hôn, cậu ta đã có đến mười mấy tình nhân, đúng là bố đã nghi chuyện con cậu ta mất tích năm ấy chỉ là một vở kịch do cậu ta bày ra, hơn nữa, đứa trẻ năm đó chào đời ở Hoàng tộc họ Phùng là một bé gái".
"Nếu là con trai, Phùng Chí Viễn sao dám đưa đứa con vừa mới chào đời đã có quyền thừa kế này ra ngoài?"
Phùng Giai Di nhíu mày, ngập ngừng nói: "Bố à, con cứ có cảm giác chuyện này có điểm nào đó là lạ, nhưng lại không nghĩ ra có chỗ nào bất thường".
Phùng Chí Ngạo cười cười: "Không cần suy nghĩ lung tung, qua hôm nay, mọi thứ rồi sẽ tốt hơn thôi".
Tám rưỡi sáng, Dương Thanh tới Hoàng tộc họ Phùng, hôm nay Hoàng tộc họ Phùng không hạn chế người vào Hoàng phủ, bất cứ ai muốn tới tham quan đều được.
Trong Hoàng phủ họ Phùng rộng thênh thang, người tới dự lễ nườm nượp khắp chốn.
Dương Thanh vừa mới đi vào Hoàng phủ họ Phùng, có một gã người hầu đi tới, cung kính thưa: "Kính chào cậu Thanh, ông chủ tôi cho mời ạ!"