Chiến Thần Ở Rể - Chương 1416: Ông chính là ông ta
Máu thịt trên người Đậu Hầu biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, lộ ra xương trắng nhìn mà hãi hùng.
Như thế vẫn chưa hết. Ngay sau đó, vô số côn trùng nhỏ trông như con kiến bỗng nhiên bò lên phủ đầy bộ xương của Đậu Hầu.
Chỉ sau chừng chục giây ngắn ngủi, máu thịt trên cơ thể lão ta đã mất hoàn toàn để lộ ra bộ xương trắng, sau đó trên khung xương lại bị một lớp quái vật kỳ lạ lấp lánh ánh kim bám vào.
“Đây… đây rốt cuộc là loại quái vật kỳ lạ gì?”
Lý Trọng không nhịn được thốt lên.
Ban đầu lão ta còn có thể cảm nhận được khí thế võ đạo trên người Đậu Hầu, nhưng lúc này lại không thấy nữa.
Nếu Đậu Hầu đứng yên tại chỗ, Lý Trọng thậm chí nghĩ rằng lão ta là một người máy làm bằng sắt thép.
Trong phòng khách của Hoàng phủ, Dương Thanh cũng đang mở to mắt, con ngươi đen kịt kia lộ rõ vẻ ngỡ ngàng.
Dương Thanh biết rằng những thay đổi trên cơ thể Đậu Hầu nhất định có liên quan đến Black Doctor. Tuy cũng biết ông ta là một nhà khoa học điên, nhưng có thế nào anh cũng không ngờ mình lại có thể tận mắt nhìn thấy kết quả nghiên cứu của Black Doctor – con quái vật đã chết mang tên Đậu Hầu.
Có điều sau khi Đậu Hầu cuồng bạo, không còn máu thịt, rồi trên khung xương xuất hiện lớp ánh kim lấp lánh kỳ lạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đây cũng là kết quả nghiên cứu của Black Doctor sao?
Có lẽ nào, Black Doctor còn sống?
Hay là đã có người lấy được tất cả kết quả nghiên cứu của ông ta khi còn sống, có phải đây lại là nghiên cứu mới không?
Lúc này Dương Thanh thật sự không biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết là Đậu Hầu mà Lý Trọng đang đương đầu cực kỳ nguy hiểm.
Nãy giờ Thượng Quan Hoàng ở bên cạnh đã khiếp sợ tột độ, toàn thân đều run cầm cập.
Sống nhiều năm như vậy, có trường hợp nào mà lão ta chưa từng nhìn thấy cơ chứ?
Đây là lần đầu tiên lão ta thấy cảnh tượng như vậy.
“Giết!”
Lúc này, bên trong chiến trường, Lý Trọng hét lên một tiếng rồi lao thẳng về phía Đậu Hầu.
Tuy hiện giờ trên người Đậu Hầu không còn chút hơi thở võ đạo nào, nhưng lại khiến lão ta cảm nhận được áp lực cực kỳ khủng khiếp.
Nhìn thấy Lý Trọng đang lao về phía mình, Đậu Hầu vốn đang đứng yên tại chỗ bất chợt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tối đen bỗng bắn ra hai tia sáng chói lóa.
"Phụt!"
Lý Trọng còn chưa đến gần thì đã bị hai tia sáng bắn ra từ đôi mắt Đậu Hầu xuyên thủng cơ thể.
Giây tiếp theo, Đậu Hầu xuất hiện trước mặt Lý Trọng như dịch chuyển tức thời, đấm ra một quyền.
“Rầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Lý Trọng bay ngược ra ngoài như diều đứt dây.
Ban đầu cao thủ các bên đều đã rút lui một khoảng rất xa, nhưng họ vẫn thấy tất cả những gì diễn ra trên chiến trường. Khi chứng kiến cảnh Lý Trọng bị một cú đấm đánh bay vào không trung, ai nấy đều khó tin mở to mắt nhìn.
Đặc biệt là Lý Giang Hùng và Thượng Quan Nhu, bọn họ biết rõ năng lực Lý Trọng mạnh đến mức nào, nhưng thời điểm này, tận mắt nhìn thấy lão ta bị một quyền đánh bay thì thật sự cảm thấy rất bàng hoàng.
“Chuyện này sao có thể?”
Lý Giang Hùng hoài nghi: “Bố tôi chính là cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh, trong khi Đậu Hầu chỉ mới có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh, sao ông ta có thể đánh bại được bố tôi chứ?”
"Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra!"
Tuy Thượng Quan Nhu không cách nào tin tưởng chuyện đang diễn ra trước mắt, nhưng cô ta biết đây là sự thật, Lý Trọng không phải đối thủ của Đậu Hầu.
Những cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong khác đã bị dọa choáng váng từ lâu. Bọn họ bỗng nhiên nghĩ, vừa rồi họ cùng nhau luân phiên vây đánh Đậu Hầu, nếu lão ta cũng bộc phát ra sức mạnh như bây giờ thì thì có phải họ đã bị tiêu diệt từ lâu rồi chăng?
Thái Hiền, chủ gia tộc họ Thái, cũng ngây ngẩn cả người. Nỗi sợ hãi trong lòng khiến lão ta chỉ muốn bỏ chạy.
"Thái Hiền!”
Đậu Kính nghiến răng nghiến lợi nhìn Thái Hiền: “Đều tại ông, nếu ông không kích thích chủ gia tộc của chúng tôi thì ông ấy đã không biến thành bộ dạng như thế này”.
Bấy giờ Thái Hiền mới tỉnh táo lại, hờ hững nhìn Đậu Kính, chế nhạo cười: “Rõ ràng trên người Đậu Hầu có một bí mật lớn, vậy mà bây giờ ông lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi sao?”
“Xem ra không phải chỉ có trên người Đậu Hầu có bí mật, mà toàn bộ người nhà họ Đậu đều có bí mật đúng không?”
“Tôi khuyên nhà họ Đậu nên tiết lộ bí mật của mấy người ra thì hơn, như thế thì mới biết cách để giết chết Đậu Hầu được. Nếu không, hôm nay đừng ai muốn sống sót trở về, ông ta nhất định giết sạch tất cả chúng ta”.
Đậu Kính tức giận: “Thái Hiền, ông bớt nói xàm đi! Nhà họ Đậu chúng tôi có thể có bí mật nào chứ?”
“Nếu không có bí mật thì giải thích thế nào về tình trạng đó của Đậu Hầu?”, Thái Hiền chất vấn.
Đậu Kính giận dữ quát: “Làm sao tôi biết được? Nơi này không chỉ có các ông mà còn có những cao thủ nhà họ Đậu. Lúc nãy Đậu Hầu cũng giết không ít cao thủ gia tộc chúng tôi, nếu có cách giết chết ông ấy, chúng tôi có thể trơ mắt nhìn hết người này đến người khác bị giết hay sao?”
Thái Hiền chưa kịp mở miệng đã bị Thượng Quan Nhu tức giận quở trách: “Ngậm miệng lại hết cho tôi! Ai dám nói thêm một câu vô nghĩa, tôi sẽ giết người đó ngay lập tức!”
Cô ta vừa dứt lời thì bóng dáng của Thượng Quan Hoàng xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn bộ những người ở đây, lớn tiếng nói: “Bây giờ đang là thời khắc hung hiểm của toàn bộ Hoàng thành, ai dám gây rối thì đừng trách tôi không nể mặt!”
Cùng lúc lời nói vang lên, một cảm giác áp bức nặng nề từ lão ta truyền tới.
Ánh mắt của Thái Hiền trở nên nặng nề, khí thế võ đạo mà Thượng Quan Hoàng vừa thể hiện ra không ngờ lại có thể áp chế lão ta một cách vững vàng.
Thượng Quan Hoàng ra mặt mới khiến mọi người ngừng tranh cãi, mọi ánh nhìn quay trở lại Đậu Hầu và Lý Trọng trên chiến trường.
Sau khi bị hai tia sáng từ đôi mắt Đậu Hầu quét trúng, trên người Lý Trọng xuất hiện hai lỗ máu, rồi lại bị Đậu Hầu đánh một đòn mạnh.
Lúc này khí thế đã giảm xuống rất nhiều, lão ta cắn chặt răng, hai mắt nhìn chằm chằm Đậu Hầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc mày là quái vật gì vậy?”
Đậu Hầu không trả lời câu hỏi của Lý Trọng mà chỉ cất bước tiến về phía lão ta.
Lý Trọng không dám lơ là, dần dần ngưng tụ sức mạnh toàn thân vào nắm đấm phải, hai mắt nhìn chằm vào Đậu Hầu, chờ thời cơ tốt nhất giáng cho lão ta một đòn trí mạng.
Mục tiêu quan trọng nhất là đôi mắt của Đậu Hầu. Lý Trọng cực kỳ cảnh giác, vừa rồi chính hai tia sáng sắc bén được bắn ra từ đôi mắt này đã khiến lão ta bị thương nặng.
“Ông lùi lại trước đi!”
Đúng lúc này, một người trẻ tuổi bỗng nhiên chắn phía trước Lý Trọng.
"Cậu Thanh!"