Chiến Thần Ở Rể - Chương 1471: Dùng tới Hồng Trần
Khi Dương Thanh ra lệnh phong tỏa Hoàng thành Thượng Quan đồng thời lùng bắt Vũ Tử Dịch trong toàn thành, đúng lúc Vũ Tử Dịch cũng vừa tới sân bay Hoàng Thành.
Nhưng anh ta còn chưa xuống xe đã cảm nhận được vài điều khác lạ. Xung quanh sân bay xuất hiện rất nhiều hơi thở mạnh mẽ của cao thủ Thần Cảnh.
Anh ta chỉ là một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ, cho dù thiên phú võ đạo rất mạnh nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối, thiên phú có mạnh hơn nữa cũng không làm được chuyện gì.
Hơn nữa, hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh chịu trách nhiệm bảo vệ anh ta đều đã bị giết.
"Khốn kiếp!"
Vẻ mặt Vũ Tử Dịch dữ tợn.
Anh ta là con cháu dòng chính của Hoàng tộc họ Vũ, đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy chứ? Anh ta chưa bị lùng bắt trong toàn thành giống như tội phạm bỏ trốn thế này.
"Điện hạ, chúng ta có nên vào đó không?"
Người lái xe là một cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ chợt hỏi.
"Ông có thể vào trong được sao?"
Vũ Tử Dịch tức giận chất vấn, sau đó cắn răng nói: "Quay xe, chúng ta rời khỏi đây!"
Bây giờ, sân bay bị cao thủ Hoàng tộc Thượng Quan phong tỏa, cho dù anh ta có ba đầu sáu tay cũng không thể vào được, chỉ có thể tìm một nơi an toàn trước, sau đó nghĩ cách liên lạc với Hoàng tộc họ Vũ bảo cao thủ Siêu Phàm Cảnh tới đón.
Bằng không, chỉ dựa vào anh ta và một tài xế Thần Cảnh sơ kỳ sẽ không thể sống sót rời đi được.
Trong lúc tài xế quay xe rời đi, Vũ Tử Dịch lấy điện thoại di động ra, cố gắng liên lạc với Hoàng tộc họ Vũ. Nhưng sau khi anh ta bấm số gọi mới phát hiện điện thoại không có tín hiệu.
Anh ta chợt ý thức được điều gì, lập tức tái mặt.
"Ông đưa điện thoại di động của ông cho tôi!"
Vũ Tử Dịch nghiến răng nói.
Tài xế vội vàng đưa điện thoại cho Vũ Tử Dịch. Sau khi anh ta cầm điện thoại của tài xế, sắc mặt càng tái hơn. Bởi vì chiếc điện thoại này cũng không có tín hiệu.
Điều này chỉ có thể chứng tỏ tín hiệu thông tin trong cả Hoàng thành Thượng Quan đã bị cắt đứt.
Vũ Tử Dịch đương nhiên biết rõ tại sao Hoàng tộc làm như vậy, đây là bọn họ muốn đuổi tận giết tuyệt anh ta.
"Dương Thanh, tao muốn mày phải chết! "
Vũ Tử Dịch không nhịn được giận dữ hét lên. Tài xế giật mình nhưng không dám nói lời nào, chỉ có thể tập trung lái xe.
Bây giờ Vũ Tử Dịch chạy trốn, tất cả cao thủ trong Hoàng Thành đều đang lùng bắt anh ta. Dương Thanh quay trở lại Hoàng tộc gặp Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển.
"Anh Thanh!"
Phùng Tiểu Uyển vừa thấy Dương Thanh đã khóc như mưa.
Ngải Lâm cũng vậy. Từ khi Dương Thanh đi Ninh Châu ngăn cản Vũ Vũ Lan, Mã Siêu cũng tới Ninh Châu tìm anh rồi đột nhiên biến mất.
Thời gian qua, không ai biết hai cô đã trải qua những chuyện gì.
Bây giờ gặp lại Dương Thanh, hai người phụ nữ đều xúc động.
"Xin lỗi, là em đã làm liên lụy tới mọi người”, Dương Thanh tự trách.
Nếu không phải bị anh liên lụy, Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm sẽ không bôn ba khắp nơi.
Không chỉ Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm, còn cả Tần Thanh Tâm, Tần Y và đám người Tần Đại Dũng, thậm chí ngay cả con gái của mình cũng vậy.
Những người này đều bị anh liên lụy.
"Oa...”
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng khóc vang lên đã thu hút sự chú ý của mọi người.
"Con đừng khóc! Cục cưng đừng khóc! Xin lỗi, mẹ dọa con sợ rồi, cục cưng đừng khóc!"
Ngải Lâm vội vàng vỗ về đứa trẻ trong lòng, tự trách.
Dương Thanh vừa gặp hai người còn chưa chú ý tới đứa trẻ trong lòng Ngải Lâm. Mãi đến lúc này, anh mới ý thức được bụng cô ấy vốn to như vậy đã xẹp xuống.
Lúc này, Ngải Lâm còn bế một đứa trẻ sơ sinh chỉ khoảng hai ba tháng. Chẳng lẽ cô ấy sinh rồi?
Như vậy nói cách khác, đứa trẻ trong lòng Ngải Lâm là con của Mã Siêu?
"Chị Lâm, đứa trẻ là… con của chị à?"
Dương Thanh kích động hỏi.
Ngải Lâm gật đầu, đỏ mắt nói: "Nó đã chào đời được hai tháng rồi. Tiểu Uyển vì chăm sóc cho bọn chị, bất đắc dĩ mới bán đan dược tự luyện ra, nào ngờ đã thu hút người Hoàng tộc họ Vũ tới”.
Dương Thanh không để ý tới chuyện Hoàng tộc họ Vũ này, chỉ tập trung vào đứa trẻ.
Anh bước vội tới bên cạnh Ngải Lâm, nhìn bé trai đang khóc trong lòng cô ấy với vẻ cưng chiều. Đây là con trai người anh em tốt của anh đấy.
"Thằng bé tên là gì vậy?"
Dương Thanh kích động hỏi thăm.
"Mã Tĩnh An! Mã Siêu đã đặt cái tên này vào lúc thằng bé còn chưa sinh ra”, Ngải Lâm đỏ mắt nói.
Nhắc tới Mã Siêu, hai mắt cô ấy càng đỏ hơn.
Từ lúc Mã Siêu mất tích tới bây giờ đã gần ba tháng nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức nào liên quan tới anh ta.
Điều này làm cô ấy rất lo lắng cho sự an toàn của Mã Siêu.
"Tên rất hay!"
Dương Thanh không chú ý tới sự xúc động của Ngải Lâm, chỉ mải nhìn bé Tĩnh An, càng nhìn càng thích.
"Em có thể bế thằng bé được không?", Dương Thanh nhìn thấy bé Tĩnh An, trong lòng xúc động không sao tả xiết.
Trước đây, Tiêu Tiêu từng bé như thế nhưng anh chưa từng được bế con, thậm chí bỏ sót bốn năm bên cạnh cô bé.
Ngải Lâm đưa bé Tĩnh An cho Dương Thanh. Anh bế thằng bé với ánh mắt cưng chiều.
Ngải Lâm nhìn Dương Thanh cưng chiều bé Tĩnh An như vậy, đột nhiên nghĩ, nếu Mã Siêu ở đây thì tốt biết bao? Mã Siêu là bố của thằng bé, chắc chắn sẽ càng kích động nhỉ?
Cô ấy càng nghĩ lại càng bi thương. Mã Siêu biến mất lâu như vậy, có lẽ đã gặp nạn rồi?
Bằng không, Dương Thanh đã xuất hiện, sao còn chưa thấy Mã Siêu đâu?
"Chị Lâm!"
Phùng Tiểu Uyển đau lòng, ôm Ngải Lâm vào trong lòng mình, mắt đỏ hoe nói: "Chị yên tâm, chắc chắn anh Siêu sẽ không sao đâu. Anh ấy nhất định sẽ bình an trở về”.
Cho đến giờ phút này, Dương Thanh mới nhận ra có điều không đúng.
Vừa rồi anh quá quan tâm tới đứa trẻ, từ lời Phùng Tiểu Uyển nói, anh mới biết được một chuyện vô cùng quan trọng, không thấy Mã Siêu đâu.
"Chị Lâm, Mã Siêu đâu?", Dương Thanh hỏi.
Ngải Lâm đỏ mắt nói: "Ba tháng trước, cậu một mình đi Ninh Châu ngăn cản Vũ Vũ Lan. Mã Siêu không yên lòng nên tôi bảo anh ấy tới đó tìm cậu. Kết quả anh ấy vừa đi thì không thấy về nữa”.
Ngải Lâm vừa nói dứt lời, gương mặt đã đầm đìa nước mắt.
"Mã Siêu xa chị ba tháng rồi à?", mặt Dương Thanh lập tức biến sắc.