Chiến Thần Ở Rể - Chương 397: Chiến thần mạnh mẽ
Dương Thanh chất vấn Hoàng Chung khiến mọi người xung quanh không dám tin vào mắt mình.
Căn phòng rộng lớn lặng ngắt như tờ!
Ai cũng cảm nhận được lửa giận ngút trời của Hoàng Chung.
“Con trai tôi chết trong tay cậu, bây giờ tôi bắt cậu đền mạng có gì sai?”
Hoàng Chung có cảm giác như đâm lao phải theo lao.
Rõ ràng ông ta sắp chiếm được tỉnh Giang Bình về tay, nào ngờ trong giờ phút quan trọng Hiệp hội Võ thuật lại xuất hiện cản trở.
Đối với thế lực không hề thua kém nhà họ Hoàng này, ông ta chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ.
Nhưng một thằng con rơi của gia tộc Vũ Văn vẫn chưa đủ tư cách khiến ông ta e ngại.
Vậy mà giờ đây ông ta lại cảm thấy sát khí mãnh liệt tỏa ra từ trên người Dương Thanh.
“Chắc hẳn ông phải biết rõ con trai mình bị ai giết rồi chứ?”
Dương Thanh cười nhạt một tiếng: “Muốn vu oan cho tôi, ông có chắc hứng chịu nổi cơn giận của tôi không?”
“Thằng ranh, đừng kiêu căng quá! Cháu tao Hoàng An bị mày giết, tao và ông chủ Mạnh đều biết rõ. Mày thực sự cho rằng nói hươu nói vượn là có thể che giấu tội của mình sao?”
Hoàng Mai cũng đứng ngồi không yên, sợ bị lộ tẩy nên vội vàng gào thét.
Dương Thanh híp mắt hỏi: “Bà nói bà và Mạnh Hồng Nghiệp đều biết tôi giết anh ta. Vậy tôi muốn hỏi tại sao tôi phải giết anh ta? Tôi giết anh ta thế nào?”
“Không sai, tao và ông chủ Mạnh đều biết mày giết Hoàng An!”
Hoàng Mai cả giận nói: “Mày dùng súng bắn chết nó!”
“Cô Hoàng nói không sai, chúng tôi đều biết cậu là hung thủ giết chết cậu An!”
“Lý do cậu muốn giết cậu An là vì anh em tốt của cậu Mã Siêu cướp vợ chưa cưới của cậu An, xảy ra xích mích với cậu An”.
“Cô Hoàng phái đại sư Đàm đi theo cậu An tìm anh em tốt của cậu báo thù, kết quả hai người họ đều bị các cậu đặt bẫy bắn chết!”
Mạnh Hồng Nghiệp cắn răng, vội vàng đứng dậy nói.
Nhà họ Hoàng đã mất ưu thế, một khi Hoàng Chung rời đi, nhà họ Mạnh sẽ bị tất cả các gia tộc ở tỉnh Giang Bình nhằm vào.
Đến lúc đó, rất có thể nhà họ Mạnh sẽ bị xóa sổ chỉ trong một đêm.
Nếu bây giờ có thể giúp nhà họ Hoàng hạ bệ Dương Thanh, nói không chừng nhà họ Hoàng sẽ nể tình lão ta lập công mà cho nhà họ Mạnh một con đường sống.
Thế nhưng lão ta không hề hay biết, trong lúc bối rối lão ta chẳng giúp được gì cho nhà họ Hoàng, ngược lại còn gây rắc rối lớn cho họ.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Mạnh Hồng Nghiệp: “Nghe ông nói vậy, chắc là ông có chứng cứ, tận mắt thấy tôi bắn chết Hoàng An?”
“Đương nhiên tôi có chứng cứ!”
Mạnh Hồng Nghiệp vô thức đáp lại: “Trên đoạn đường đại sư Đàm và cậu An bị giết có camera giám sát. Tôi và cô Hoàng đều dựa vào video giám sát mới biết cậu An chết thế nào”.
“Ồ? Còn có cả camera giám sát sao? Hay là mở video cho mọi người cùng xem rốt cuộc cậu An trong miệng ông bị ai giết”.
Dương Thanh cười híp mắt nói.
Mạnh Hồng Nghiệp đã nghĩ kĩ cách ứng phó, cả giận nói: “Cậu đã cướp video đi, bây giờ lại bảo tôi mở video cho mọi người xem, cậu cố ý làm khó tôi đấy à?”
Dương Thanh cười đáp: “Nếu đã nói tôi cướp video, đương nhiên tôi không thể để các người thất vọng, đúng không?”
Dứt lời, anh nói tiếp: “Ông chủ Mạnh muốn xem chứng cứ thì cứ để ông ta xem!”
Nghe vậy, Mạnh Hồng Nghiệp và Hoàng Mai đưa mắt nhìn nhau, bỗng cảm thấy hoang mang.
Bọn họ biết rõ cái chết của Hoàng An chẳng hề liên quan đến Dương Thanh. Nhưng bây giờ Dương Thanh lại thừa nhận mình nắm giữ video chứng cứ trước mặt mọi người.
Còn nói cho họ xem.
Bọn họ nhanh chóng hiểu ra.
“Soạt!”
Ánh đèn trong sảnh bỗng nhiên tắt ngúm, màn hình chiếu cỡ lớn phía trước bỗng nhiên sáng lên.
Ngay sau đó, ba bóng người rõ ràng được chiếu lên.
“Cảm ơn cô! Cảm ơn cô ạ!”
Đầu video là cảnh tượng Hoàng An cảm ơn Hoàng Mai.
Đúng lúc này, trong tay Hoàng Mai đột nhiên xuất hiện một khẩu súng ngắn tinh xảo, nhắm thẳng vào giữa trán Hoàng An.
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên, vẻ mặt Hoàng An cứng đờ.
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, Hoàng An chưa kịp phản ứng lại đã ngã xuống vũng máu.
“Cô làm gì vậy?”, giọng nói của Mạnh Hồng Nghiệp vang lên.
“Chỉ khi Hoàng An chết, nhà họ Hoàng mới chịu phái ra cao thủ mạnh hơn. Lần này Dương Thanh chắc chắn sẽ phải chết!”
“Hoàng An bị Dương Thanh giết, hiểu chưa?”
Mạnh Hồng Nghiệp gật đầu lia lịa: “Cậu An phát hiện vợ chưa cưới của mình bị cướp nên dẫn đại sư Đàm đi trả thù, kết quả cả hai đều bỏ mạng!”
Video chỉ có một phút ngắn ngủi, nhưng quá trình Hoàng An bị giết vô cùng rõ ràng.
Hoàng Mai và Mạnh Hồng Nghiệp run lẩy bẩy.
Hoàng Chung đã đoán được cái chết của Hoàng An liên quan đến Hoàng Mai nhưng không ngờ bà ta chính là hung thủ.
Lúc này, khuôn mặt Hoàng Chung tràn đầy tức giận, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hoàng Mai: “Đây là chứng cứ cô nói sao?”
“Bịch!”
Toàn thân Hoàng Mai mềm nhũn, không chịu nổi áp lực từ Hoàng Chung, quỳ rạp xuống đất, khóc lóc cầu xin: “Anh họ, em không bằng cầm thú, em là súc sinh. Em biết sai rồi, xin anh tha thứ cho em với!”
Mạnh Hồng Nghiệp cũng quỳ theo, đau khổ cầu khẩn: “Cậu Chung, tất cả đều không liên quan đến tôi. Cô Hoàng ép tối giấu diếm sự thật”.
Mọi người đều cảm thấy thích thú, vốn tưởng trước đó đã đủ đặc sắc, nào ngờ kịch hay còn ở phía sau.
Nhưng đây là việc riêng của nhà họ Hoàng, một trong tám gia tộc hàng đầu Yến Đô, bọn họ không dám nhúng tay vào, chỉ có thể đứng xem.
Hoàng Chung nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Mặc dù Hoàng An là con trai ông ta nhưng chết rồi thì thôi, không phải ông ta không tiếp nhận nổi.
Sinh ra trong gia tộc đứng đầu Yến Đô, không được có tình thân, chỉ có quyền lực và lợi ích.
Nếu hi sinh một đứa con trai có thể đổi lấy quyền lực to lớn, ông ta sẽ không hề do dự.
Thế nhưng cái chết của Hoàng An không giúp được gì cho ông ta, ngược lại còn khiến ông ta trở thành trò cười của tỉnh Giang Bình.
Chuyện ngày hôm nay chắc chắn sẽ bị truyền tới Yến Đô. Toàn bộ nhà họ Hoàng cũng sẽ bị mất mặt theo.
“Giết!”
Hoàng Chung đột nhiên ra lệnh.
Vệ sĩ duy nhất bên cạnh ông ta bước ra, không chút nương tay.
“Uỳnh!”
Tiếng va chạm thật lớn vang lên. Ông ta đạp thẳng vào huyệt Thái Dương của Mạnh Hồng Nghiệp khiến lão ta lập tức chết tươi.
Sau đó, ông ta lại tới gần Hoàng Mai.
“Anh họ, em biết sai rồi. Xin anh cho em một cơ hội, xin đừng giết em…”
“Uỳnh!”
Hoàng Mai chưa nói hết câu, vệ sĩ đã giơ chân lên.
Giống hệt Mạnh Hồng Nghiệp, Hoàng Mai cũng bị đạp vào huyệt Thái Dương đi đời nhà ma.
Căn phòng chìm vào trong sự im lặng chết chóc!
Ai cũng kinh hãi trong lòng.
“Dương Thanh, tôi nhớ kỹ cậu rồi!”
Hoàng Chung đột nhiên nhìn sang Dương Thanh, lạnh lùng nói.
Dứt lời, ông ta quay lưng rời đi.
“Tôi cho phép ông đi chưa?”
Hoàng Chung mới đi được vài bước, chợt nghe thấy một câu nói cực kỳ bá đạo.
Ông ta lập tức dừng bước, quay lại nhìn chàng trai trẻ tuổi ngông cuồng kia: “Cậu muốn đấu với tôi không chết không ngừng sao?”