Chiến Thần Ở Rể - Chương 326: Báo thù rửa hận
Lời bác sĩ nói như tiếng sấm rền vang bên tai Mạnh Thiên Kiêu.
“Khốn nạn! Cậu nói cái gì?”
Mạnh Thiên Kiêu lập tức nổi giận túm cổ áo bác sĩ: “Nếu cậu dám để tay con tôi bị hoại tử, tôi sẽ giết cậu!”
“Sếp Mạnh, ông có giết tôi cũng vô dụng! Tay của cậu Huy bị đè bẹp, xương tay đều vỡ nát, đến cả thần tiên cũng không chữa nổi đâu!”
Mặt bác sĩ tái nhợt vì sợ nhưng vẫn thành thật nói.
“Không phải cậu từng nói nếu tìm được chuyên gia Ngải Lâm sẽ chữa được tay của con trai tôi sao?”, Mạnh Thiên Kiêu cả giận nói.
Bác sĩ lắc đầu đáp: “Cô ấy tới cũng chỉ có hi vọng có thể chữa khỏi. Nhưng bây giờ đã quá muộn, bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất. Bác sĩ tài giỏi đến đâu cũng bất lực!”
Uỳnh!
Mạnh Thiên Kiêu cảm thấy đầu óc như nổ tung, đỏ bừng mắt nói: “Chẳng lẽ không còn cách nào nữa sao?”
Giờ đây ông ta vô cùng hối hận.
Nếu ngày đó ông ta không cưỡng ép bắt Ngải Lâm đi, chọc giận Dương Thanh thì có lẽ Ngải Lâm còn đồng ý chữa cho Mạnh Huy. Nhưng bây giờ tất cả đều đã quá muộn.
Bác sĩ này đã là chuyên gia giỏi nhất tỉnh lỵ, anh ta đã nói hết cách thì đúng là vô phương cứu chữa.
“Sếp Mạnh, ông mau quyết định đi! Nhất định phải cắt tay cho cậu Huy ngay lập tức, chờ thêm nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.
Bác sĩ thấy Mạnh Thiên Kiêu bình tĩnh lại, vội vàng lên tiếng thuyết phục.
Lúc kiểm tra anh ta đã phát hiện 90% tay của Mạnh Huy đã hoại tử, quả thực rất nguy hiểm.
“Được rồi, cắt đi!”
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Mạnh Thiên Kiêu cũng hạ quyết tâm.
Chỉ có một lựa chọn thì còn do dự cái gì?
Ông ta biết Mạnh Huy là người rất kiêu ngạo, bị cắt mất hai tay là cú sốc vô cùng to lớn với hắn.
Con trai của ông ta nhất định có thể chịu đựng được!
“Vậy sếp Mạnh đi nói chuyện với cậu Huy đi, tôi đi chuẩn bị phẫu thuật!”
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm. Nếu chậm trễ chữa trị khiến Mạnh Huy mất mạng, chắc chắn Mạnh Thiên Kiêu sẽ bắt anh ta chôn cùng.
“Huy, con làm gì vậy?”
Mạnh Thiên Kiêu vào phòng bệnh, thấy Mạnh Huy đang bò lên cửa sổ, hoảng sợ hét toáng lên.
“Bố đừng tới đây!”
Mạnh Huy vội vàng quát: “Con đã nghe thấy bố nói gì với bác sĩ rồi. Bố đồng ý cho họ cưa tay con rồi đúng không?”
“Không phải đâu, con nghe lầm rồi. Con là con cháu đời thứ ba xuất sắc nhất nhà họ Mạnh, sao lại cưa tay con được? Con yên tâm, bố sẽ mời bác sĩ tốt nhất đến chữa khỏi tay cho con!”
“Đợi đến khi bố trở thành chủ gia tộc, con vẫn là cậu chủ nhà họ Mạnh. Đến khi bố già đi, vị trí chủ gia tộc sẽ thuộc về con!”
“Con mau xuống đây đi, đứng trên cửa sổ nguy hiểm lắm!”
Mạnh Thiên Kiêu không dám kích động Mạnh Huy, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Con không phải thằng ngu, cũng không bị điếc. Tay con đã hỏng rồi, chỉ cắt bỏ mới có thể sống sót!”
Mạnh Huy giận dữ gào thét: “Bố là bố của con, chắc phải hiểu rõ tính cách của con. Nếu thật sự phải chặt tay mới sống được, con thà chết đi còn hơn!”
“Con trai, bố xin con, con xuống đây đi được không?”
Mạnh Thiên Kiêu bật khóc nói: “Bố chỉ có một đứa con trai. Con chết thì bố biết làm thế nào?”
“Không có hai tay thì đã sao? Con vẫn là con trai của bố, vẫn là cậu chủ nhà họ Mạnh, vẫn là người thừa kế của gia tộc! Có bố ở đây, ai dám phản đối?”
Mạnh Thiên Kiêu đỏ mắt gào lên.
Hiện giờ ông ta chỉ có thể nghĩ cách ổn định tinh thần của Mạnh Huy, chuyện sau này không ai nói trước được.
Mạnh Huy bỗng nở nụ cười, lắc đầu đáp: “Bố không cần tự lừa mình dối người. Ông nội đâu chỉ có một mình con là cháu trai. Không có con vẫn có thể bồi dưỡng ra một cậu Mạnh khác, thậm chí đến cả bố cũng sẽ bị con liên lụy”.
Đây chính là bất hạnh của nhà giàu, lúc có giá trị tất cả đều sẽ tôn kính nịnh nọt, khi ngã xuống sẽ nhanh chóng bị người người lãng quên.
Nếu là trước kia, Mạnh Huy phải nằm viện, người nhà họ Mạnh đã đạp nát cái cổng bệnh viện để vào thăm từ lâu rồi.
Nhưng hắn đã nằm viện mấy ngày trời, ngoại trừ Mạnh Thiên Kiêu, không còn ai tới thăm hỏi.
Mạnh Huy hiểu rõ, bản thân xảy ra chuyện làm liên lụy tới Mạnh Thiên Kiêu. Có lẽ ông ta đã bị tước quyền thừa kế.
“Không thể nào! Với thân phận của bố, ai dám làm gì? Con yên tâm, bố nhất định sẽ trở thành chủ gia tộc đời tiếp theo!”
Mạnh Thiên Kiêu kiên định nói: “Nếu con đồng ý chờ tới ngày bố làm chủ gia tộc, bố sẽ lập tức truyền cho con làm chủ gia tộc, giúp đỡ con phát triển nhà họ Mạnh của chúng ta!”
Mạnh Huy vẫn lắc đầu nguầy nguậy. Hắn bình tĩnh cúi đầu nhìn hai bàn tay quấn đầy băng gạc, ánh mắt dần trở nên tàn độc, cắn răng nói: “Tất cả đều do Dương Thanh gây ra!”
Dứt lời, hắn nhìn sang Mạnh Thiên Kiêu, vẻ mặt kiên quyết: “Xin lỗi bố! Kiếp sau con vẫn muốn làm con của bố! Tạm biệt!”
Ngay sau đó, hắn nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Con ơi!”
Mạnh Thiên Kiêu đau đớn rống lên, chạy vọt tới cửa sổ.
Lúc ấy, Mạnh Huy đã ngã xuống nền xi măng của bệnh viện, xung quanh đều là máu tươi.
Đây là tầng mười hai của khu nội trú, phía dưới lại là nền xi măng cứng rắn, làm sao Mạnh Huy có thể sống nổi?
“Con ơi!”
Mạnh Thiên Kiêu gào khóc điên cuồng.
Dù sao Mạnh Huy cũng là con cháu đời thứ ba ưu tú nhất của nhà họ Mạnh, thậm chí còn có tư cách tranh giành vị trí thừa kế với bậc cha chú. Danh tiếng của hắn ở tỉnh lỵ vô cùng lớn.
Tin tức Mạnh Huy qua đời lập tức truyền ra khắp tỉnh lỵ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Mạnh Huy lại chết?”
“Nghe nói lần trước các gia tộc đứng đầu Châu Thành và Giang Hải đồng loạt chạy tới nhà họ Mạnh, đến cả nhà họ Hàn cũng tới, không biết là chuyện gì nhưng sau khi bọn họ rời đi, Mạnh Huy đã được đưa đi bệnh viện”.
“Chẳng lẽ mấy người kia tới tìm Mạnh Huy?”
“Bây giờ Mạnh Huy đã chết, chắc chắn nhà họ Mạnh sẽ không tha cho mấy gia tộc kia”.
Các gia tộc của tỉnh lỵ đều vô cùng kinh ngạc.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó ở nhà họ Mạnh cũng trở thành một điều bí ẩn.
“Bố ơi, nhất định phải có người trả giá cho cái chết của thằng Huy!”
Mạnh Thiên Kiêu xông thẳng vào phòng của Mạnh Hồng Nghiệp, hai mắt đỏ bừng nói.
Mạnh Hồng Nghiệp nhíu mày hỏi: “Con muốn thế nào?”
“Con muốn Dương Thanh phải chết! Phải dùng máu của cậu ta tế vong hồn của con trai con!”
Ánh mắt Mạnh Thiên Kiêu cực kỳ dữ tợn.
“Không thể động vào cậu ta!”
Mạnh Hồng Nghiệp lạnh lùng nói: “Chúng ta không biết thái độ của gia tộc Vũ Văn đối với cậu ta như thế nào. Giết cậu ta rồi, cho dù gia tộc Vũ Văn mặc kệ nhưng nhà họ Hàn sẽ không bỏ qua đâu!”
“Cậu ta chỉ là một thằng con rơi của gia tộc Vũ Văn mà thôi. Bọn họ quan tâm đến sống chết của cậu ta làm gì?”
“Nhà họ Hàn thì đã sao? Bọn họ ra mặt nói giúp Dương Thanh cũng chỉ vì nhìn trúng tiềm lực của cậu ta mà thôi. Chỉ cần cậu ta chết, chẳng lẽ nhà họ Hàn dám khai chiến với chúng ta sao?”
“Kể cả có khai chiến thì thế nào? Nhà họ Mạnh chúng ta sợ bọn họ chắc?”
Mạnh Thiên Kiêu kích động nói.
“Hỗn láo!”
Mạnh Hồng Nghiệp cả giận nói: “Con có biết khai chiến với bọn họ sẽ gây ra phiền phức rất lớn cho gia tộc chúng ta không? Nhà họ Ninh vẫn luôn rình rập, nếu hai nhà Mạnh, Hàn khai chiến, bọn họ sẽ xưng bá tỉnh lỵ!”
“Không lẽ cứ bỏ qua như vậy?”, Mạnh Thiên Kiêu thất vọng hỏi.
Mạnh Hồng nghiệp nhắm mắt lại, lạnh lùng đáp: “Không bỏ qua thì làm được gì?”
“Được, con hiểu rồi!”
Mạnh Thiên Kiêu cười tự giễu, quay lưng rời đi: “Nhà họ Mạnh đã không chịu đòi công bằng cho con của con, người làm bố này sẽ tự mình ra tay báo thù rửa hận cho nó!”
- ---------------------------