Mục lục
Chiến Vương Ở Rể - Tiêu Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1234: Tháng sáu tuyết bay​




Vương Chiến cảm thấy sức mạnh toàn thân đột nhiên rút xuống như thủy triều hạ, rồi biến mất.



Lão ta nằm trên mặt đất, ngửa mặt nhìn bầu trời, máu tươi cứ ồng ộc tuôn ra từ miệng lão.



Giờ khắc này, trong đầy lão ta chợt lướt qua từng hình ảnh quen thuộc.



Năm bốn, năm tuổi, hoặc là sáu, bảy tuổi gì đó, bố mẹ chỉ là người hầu của Hoàng tộc họ Long, mỗi ngày, mẹ đi giặt đồ, bố đi khuân vác.



Vương Chiến nho nhỏ lúc ấy cũng biết rằng, trong Hoàng tộc họ Long này, muốn thay đổi số phận, chỉ có một cách thôi: Trở nên mạnh mẽ.



Ban ngày lão ta sẽ lén lút trốn vào, xem con cháu dòng chính của Hoàng tộc họ Long tập võ dưới sự chỉ đạo của các cao thủ võ thuật.



Tối đến, lão ta sẽ tìm một nơi vắng vẻ, len lén luyện lại những gì ban ngày đã học được.



Cứ thế, ngày qua ngày, năm nối năm, lão ta từ một người hầu bình thường, nhờ có võ thuật hơn người mà được con cháu đời thứ ba của Hoàng tộc họ Long thời đó, cũng chính là Long Hoàng thời nay, để mắt tới.



Từ đó trở đi, lão ta được cao thủ võ thuật chỉ dạy tận tay, thực lực võ thuật nhanh chóng tăng mạnh, chất lượng sống của gia đình bọn họ cũng được nâng cao.



Từ nhỏ Vương Chiến đã quyết định, phải nỗ lực làm mọi thứ vì Hoàng tộc họ Long.



Nhưng chẳng ai ngờ được, một ngày kia, Hoàng tộc họ Long - nơi mà lão ta vẫn coi là nhà mình, và Long Hoàng - người mà lão ta vẫn coi là người anh lớn, lại muốn giết lão.



Chỉ bởi vì, võ thuật của lão ta bị phế mất rồi.



Thất vọng tột cùng, lão ta cầu cứu Dương Thanh - tia hi vọng duy nhất của mình khi đó, thật không ngờ, người thanh niên từng là kẻ địch của lão ta lại thực sự đưa tay cứu lão.



Khoảng thời gian sống tại phòng khám Ái Dân là khoảng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời lão ta, không có tranh đấu hại người, chỉ có những tình cảm thân thuộc vượt trên cả tình thân làm lão hâm mộ và khao khát.



Cùng với cả, một cô bé mà lão ta coi như cháu gái, tên là Phùng Tiểu Uyển, người đã trị liệu nền tảng võ thuật cho lão ta.



Chỉ tiếc, sau này lão ta không còn được gặp cô gái nhỏ ấy nữa rồi.






"Tiểu Uyển, ông Chiến phải đi rồi, nếu có kiếp sau, ông Chiến nhất định sẽ làm ông của cháu nhé!"



Vương Chiến nằm trên mặt đất, miệng vẫn liên tục hộc máu tươi, nhưng khóe miệng lão lại thoáng nở một nụ cười hạnh phúc.



"Mã Siêu, vĩnh biệt!"



"Thế giới mà tôi yêu thương vô cùng này, xin vĩnh biệt!"



"Cậu Thanh, tôi xin cậu, mau tỉnh lại đi..."



Giọng nói của Vương Chiến càng lúc càng nhỏ dần.



Đúng lúc này, Dương Thanh đang chìm trong cơn điên cuồng chợt thấy trái tim nhói lên một cái, dường như anh vừa loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi của Vương Chiến.



"A..."



Anh ôm đầu, đau khổ hét lớn, một luồng hơi thở vượt xa cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong chợt bùng nổ, quét về bốn phương tám hướng, mang đi tất cả.



"Uỳnh uỳnh uỳnh!"



Mặt đất chấn động kịch liệt, võ quán Yến Đô điêu tàn đã hoàn toàn đổ sụp sau tiếng gầm này.



Ý thức của Dương Thanh ngày càng thanh tỉnh, đôi mắt đỏ như máu rốt cuộc cũng nhìn rõ người ngã gục trong vũng máu là ai, lập tức chết sững như bị sét đánh.



"Ông Chiến!"



Anh run rẩy gọi, chân thoáng di động, nháy mắt đã tới bên Vương Chiến.



Lúc này, Vương Chiến đã hấp hối, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.



Lão ta đã đứng sát cạnh cái chết, nhưng dường như lại nghe thấy tiếng gọi của Dương Thanh, bèn mở mắt nhìn. Thấy Dương Thanh đang đứng bên, sắc mặt đầy đau khổ và tự trách, lão ta biết, Dương Thanh đã lấy lại lí trí rồi.



Khóe miệng lão ta thoáng nở nụ cười nhẹ nhàng, nhìn Dương Thanh như đang nhìn con cháu nhà mình.



Lão cố sức vươn tay lên, muốn chạm vào mặt Dương Thanh, nhưng tay mới vươn tới nửa chừng đã kiệt sức rơi xuống.



"Ông Chiến! Ông Chiến!"



Dương Thanh quỳ gối bên cạnh Vương Chiến, run rẩy nắm tay lão, đặt lên mặt mình, nước mắt rơi ướt mặt.



"Ông Chiến, cháu tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Ông đừng đi! Cháu xin ông, đừng đi!"



Dương Thanh bật khóc, nỗi đau đớn và tự trách cắn xé trái tim, khiến anh chỉ muốn giết chết chính mình.



Trước đó, tuy anh mất đi lí trí nhưng lại vẫn nhớ rõ những chuyện vừa xảy ra.



Chính nhờ Vương Chiến, chẳng rõ đã cưỡng ép tăng thực lực bằng cách nào mà có sức đánh với anh một trận điên cuồng, khiến luồng sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể anh có thể tiết ra ngoài.



Bằng không, chắc chắn anh không thể tỉnh lại, và người phải chết hôm nay, chính là anh.



Vương Chiến đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy một cơ hội cho anh tỉnh lại.



Chỉ là một cơ hội mà thôi, nhưng Vương Chiến lại cam lòng dâng ra cả mạng sống của mình.



"Đúng rồi, cháu có một viên thuốc giữ mạng mà Tiểu Uyển đưa cho, ông mau nuốt đi, Tiểu Uyển nói, chỉ cần còn thở được, em ấy đều cứu được".



Dương Thanh vừa nói vừa nhét vào miệng Vương Chiến một viên thuốc màu đen.



Nhưng mặc dù Vương Chiến đã nuốt viên thuốc giữ mạng này, vết thương trong cơ thể vẫn hoàn toàn không hề chuyển biến tốt hơn, sức sống vẫn đang dần dần tiêu tan.



Máu tươi vẫn ồng ộc tuôn trào từ miệng lão ta như không thể ngừng lại.






"A..."



Dương Thanh hét lớn một tiếng, như muốn phát tiết cơn phẫn nộ trong lòng, anh muốn cứu người này, nhưng lại bất lực.



Viên thuốc giữ mạng Tiểu Uyển cho anh cũng không có tác dụng gì với Vương Chiến nữa.



"Ông Chiến!"



Mã Siêu chạy tới, thấy tình trạng thảm thiết của Vương Chiến lúc này, nước mắt bất chợt chảy xuống.



"Ông Chiến, ông làm sao vậy? Chẳng phải ông đã nói sau này còn trông con cho cháu cơ mà?"



"Ông Chiến, cháu xin ông, mau khỏe lại! Xin ông!"



"Con của cháu chỉ còn hai tháng nữa sẽ chào đời, chỉ còn hai tháng nữa, ông sẽ được bế nó rồi, ông không thể nuốt lời như thế, mau đứng dậy đi!"



Mã Siêu gọi trong vô vọng.



Tuy mới quen biết Vương Chiến chưa lâu nhưng anh ta lại luôn có cảm giác quen thuộc như thể người này chính là ông nội mình, như thể đã chung sống cùng nhau hai chục năm rồi.



Mỗi lần Vương Chiến nhìn về phía anh ta, ánh mắt luôn chứa chan tình thương, như đang nhìn đứa cháu nhà mình.



"Đừng... Đừng trách... mình..."



Vương Chiến khó khăn nói được một câu sau cùng, hai mắt chầm chậm nhắm lại.



"Ông Chiến..."



Dương Thanh ngây dại nhìn lão ta, nhẹ giọng gọi như thể sợ làm lão giật mình, nhưng Vương Chiến đã không còn phản ứng gì nữa, mắt đã khép lại, khóe miệng còn vương một nụ cười ấm áp.



"Ông Chiến!"



Dương Thanh hét lên một tiếng như xé gan đứt ruột.



Giây phút này, một hơi thở bi thương tột cùng đột nhiên tràn ra từ trên người anh, lan tỏa xung quanh.



Dưới ánh nhìn khiếp sợ của tất cả mọi người, mái tóc đen của Dương Thanh từ từ biến thành màu bạc trắng.



Chớp mắt đã bạc đầu!



"Anh... Anh Thanh!"



Mã Siêu chứng kiến sự thay đổi trên người Dương Thanh cũng liền ngây ra.



Lúc này, anh ta có thể cảm nhận được một mối nguy hiểm cực lớn từ trên người Dương Thanh, mà bản thân Dương Thanh như đã biến thành một tảng băng ngàn năm, lạnh lẽo đến đáng sợ.



"Cậu... Cậu Thanh, cậu... không sao chứ?"



Thượng Quan Nhu là người tới gần nơi này cùng lúc với Mã Siêu, cô ta đang nhìn Dương Thanh đầy sợ hãi.



Các cao thủ của những thế lực hàng đầu khác đều không kìm được phải run lên.



Nhiệt độ vùng xung quanh võ quán Yến Đô như thể vừa giảm xuống mấy độ.



Đúng lúc này, trên bầu trời chợt có hoa tuyết lác đác bay xuống.



"Đây là... tuyết tháng sáu!"



Có kẻ kêu lên kinh ngạc.



Giữa ngày hè nóng bức, bầu trời đột nhiên có tuyết rơi, chỉ vài giây sau, khắp trời đã bay đầy những bông tuyết lớn.



Dương Thanh bất chợt từ từ đứng lên.



Anh vừa cử động, tất cả đã cảm thấy tim đập gấp gáp hơn.



Ngay cả cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong như Hoa Anh Kiệt cũng bắt đầu sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK