Chiến Thần Ở Rể - Chương 1652: Giờ anh định thế nào?
"Giờ anh định thế nào?"
Phùng Giai Di không tiếp tục đề tài vừa rồi mà nghiêm nghị hỏi sang chuyện khác. Dương Thanh lắc đầu: "Tôi cũng không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ, chỉ có thể tiếp tục chờ, đợi đến khi cao thủ của Đế Thôn đến tìm tôi thôi".
Anh chỉ biết, nghe đồn rằng, chỉ ai trở thành Vương của Yến Đô mới có tư cách kế thừa Đế Thôn, nhưng những tin tức thật sự về Đế Thôn lại không có ai hay biết.
Lần này, anh chủ động tổ chức cuộc đấu tranh ngôi Vương của Yến Đô, đồng thời giật được vị trí quán quân, trở thành Vương của Yến Đô.
Tiếp theo, dường như anh chỉ có thể chờ đợi.
"Truyền thuyết về Đế Thôn luôn có khá nhiều, nhưng những tin tức tình báo thật sự có liên quan đến Đế Thôn lại không thấy có gì".
Phùng Giai Di bỗng lên tiếng, sắc mặt nghiêm túc lại: "Từ trăm năm trước, dựa theo yêu cầu của người kia, cao thủ của Vương tộc và Hoàng tộc không được bước nửa bước vào Yến Đô, nhưng hôm nay, cao thủ của Vương tộc và Hoàng tộc đã nhan nhản khắp Yến Đô rồi, mà vẫn không gặp bất cứ chuyện gì". "Truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, mà truyền thuyết này rất có thể chỉ là một câu chuyện mà người xưa nghĩ ra, mục đích thực sự là để bảo vệ Yến Đô, không bị những gia tộc đứng đầu xâm lấn".
"Thực tế, không hề có Đế Thôn gì, hết thảy đều chỉ là truyền thuyết mà thôi".
Nghe Phùng Giai Di nói đến đó, sắc mặt Dương Thanh trở nên khó coi, anh đã gửi gắm mọi hi vọng vào Đế Trượng, bởi chỉ có thể lấy được Đế Trượng mới cứu được Mã Siêu.
Nhưng nếu quả như lời Phùng Giai Di vừa nói thì chẳng phải có nghĩa là, Đế Thôn không hề tồn tại, cho nên Đế Trượng cũng chỉ là thứ được tưởng tượng ra.
Không có Đế Trượng, Mã Siêu phải làm sao đây?
Hơn nữa, vị cao thủ áo đen từng gặp ở Hoàng tộc họ Phùng kia từng nói với Dương Thanh chắc như đinh đóng cột rằng lấy được Đế Trượng có thể cứu Mã Siêu, vậy chẳng lẽ, đối phương cũng đang lừa mình sao?
Mà nếu truyền thuyết là thật, Phùng Giai Di cũng vừa nói đó thôi, trăm năm trước, người kia đã lập ra một quy định, cao thủ của Vương tộc và Hoàng tộc không được bước chân vào Yến Đô nửa bước.
Nhưng giờ đây, khắp nơi đều có cao thủ của Vương tộc và Hoàng tộc, mà bọn họ vẫn nhởn nhơ bình an, việc này phải giải thích thế nào?
"Đương nhiên, tôi cũng chỉ suy luận thế mà thôi, còn về chuyện Đế Thôn có tồn tại hay không, như anh đã nói, hiện nay chúng ta không có bất kì tin tức thật nào về Đế Thôn cả, cho nên chỉ có thể đợi".
"Chúng ta không ngại chờ, nhưng Mã Siêu lại không thể chờ được lâu như vậy, hôm nay đã là ngày thứ ba, vị cao thủ áo đen kia đã nói, phong ấn chỉ có thể chống đỡ được nhiều nhất là bảy ngày".
"Vậy có nghĩa là, trong vòng bảy ngày, chúng ta phải tìm được biện pháp cứu cậu ấy, bằng không, cậu ấy thực sự sẽ gặp nguy hiểm".
Phùng Giai Di nặng nề nói.
Những chuyện này, sao Dương Thanh lại không biết? Nhưng giờ đây đâu còn biện pháp gì có thể cứu được Mã Siêu?
Chẳng lẽ anh cứ phải ngồi đầy chờ đến ngày thứ bảy, chờ cái chết đến với Mã Siêu?
Nếu như đến ngày thứ bảy lại vẫn không có được Đế Trượng thì phải làm sao?
Dương Thanh nghiêm túc nói: "Cô nói rất phải, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho khả năng Đế Thôn không hề tồn tại, một khi đó là sự thật, chúng ta phải có biện pháp khác cứu Mã Siêu".
Nhưng, những thần y mà anh biết, một là Ngải Lâm, một là Phùng Tiểu Uyển.
Nay Ngải Lâm đã bị Phùng Chí Viễn giấu đi, Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An cũng bị đưa đi rồi, cho đến giờ này anh vẫn chưa tìm được tung tích họ.
Nghĩ tới đây, anh bèn lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Chẳng mấy chốc, một giọng nói tràn ngập tang thương vang lên: "Gặp phải chuyện khó?"
Dương Thanh sửng sốt, ngay sau đó anh hiểu ra, tuy Vô Danh chưa khẳng định với anh rằng Đế Thôn có tồn tại hay không, nhưng ông cụ lại bảo anh tiếp tục chờ, đây cũng là một cách gián tiếp nói cho Dương Thanh đáp án cuối cùng.
"Cảm ơn sư phụ, con đã biết nên làm thế nào rồi".
Dương Thanh lập tức mừng rỡ, tảng đá vẫn đè nặng trong lòng rốt cuộc đã biến mất.
Chỉ cần Đế Thôn thật sự tồn tại, vậy thì Mã Siêu có hi vọng cứu được rồi.
Chỉ có điều, ngay khi anh còn đang vui sướng, Vô Danh đã lên tiếng nhắc nhở: "Con chớ nên vui mừng quá sớm, có một số việc, chưa chắc sẽ như con mong muốn đâu!"