Chiến Thần Ở Rể - Chương 419: Như đã từng quen biết
Hàn Khiếu Thiên đọc xong thiệp mời, lập tức giận dữ mắng chửi: “Khốn kiếp! Từ bao giờ đến lượt Hiệp hội Võ thuật làm chủ ở Giang Bình?”
Dương Thanh vẫn bình tĩnh như không hề ngạc nhiên, híp mắt nói: “Các người đã muốn chết, tôi sẽ cho các người toại nguyện!”
Nghe vậy, Hàn Khiếu Thiên giật mình vội vàng khuyên nhủ: “Cậu Thanh, với địa vị của cậu đâu cần phải tự ra mặt đấu với Hiệp hội Võ thuật?”
Trong các gia tộc ở Giang Bình chỉ có Hàn Khiếu Thiên biết được thân phận thật sự của anh.
Xem xong video nhà họ Ngụy bị hủy diệt, ông cụ đột nhiên thấy lo cho Dương Thanh. Thế nhưng ông cụ biết rõ, đừng nói là một cao thủ của Hiệp hội Võ thuật, dù là hội trưởng cũng không phải đối thủ của anh.
Trong lòng mọi chiến sĩ ở biên giới phía Bắc, Tướng quân chính là thần!
Một cao thủ tới từ Hiệp hội Võ thuật làm gì có tư cách đọ sức với anh?
Dương Thanh lắc đầu đáp: “Sắp đến lúc tôi phải tới Yến Đô một chuyến rồi. Biết đâu trận này lại là chuyện tốt?”
Hàn Khiếu Thiên thầm kinh hãi.
Cậu Thanh muốn tới Yến Đô để trả lại mối thù bị gia tộc Vũ Văn đuổi đi năm xưa sao?
Đúng lúc này, Hàn Khiếu Thiên nhận được tin tức Hiệp hội Võ thuật cũng gửi một tấm thiệp mời y hệt cho nhà họ Hàn. Ngày 15 tháng 8 ở nhà thi đấu tỉnh lỵ đấu võ để chọn ra người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Không chỉ có Dương Thanh và Hàn Khiếu Thiên, cả nhà họ Trần, nhà họ Quan và các gia tộc lớn khác cũng nhận được thư mời.
Tin tức tối qua nhà họ Ngụy bị xóa sổ đã lan truyền khắp Giang Bình, khiến lòng người hỗn loạn.
Ngay sau đó họ lại nhận được thiệp mời của Hiệp hội Võ thuật.
Nhiều gia tộc nhanh chóng tổ chức cuộc họp khẩn cấp.
Đối với bọn họ, lần trước ở hội giao lưu tại khách sạn Trung Châu chính là một lần chọn phe.
Lần này lại phải tiếp tục lựa chọn.
Mặc dù trong thiệp mời bọn họ tham gia Hội võ để chọn người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Nhưng bọn họ đều tự hiểu được, bây giờ ở Giang Bình trừ Dương Thanh ra còn ai dám đối đầu với Hiệp hội Võ thuật nữa?
“Chắn chắn Hiệp hội Võ thuật là hung thủ hủy diệt nhà họ Ngụy!”
“Rõ ràng Hiệp hội Võ thuật tổ chức hội võ để nhằm vào cậu Thanh!”
“Kết cục của nhà họ Ngụy chính là đòn ra oai của Hiệp hội Võ thuật đối với cậu Thanh!”
…
Mọi người trong tỉnh Giang Bình đều bàn tán xôn xao.
Tại một căn biệt thự sát biển ở Giang Hải.
Người phụ nữ trung niên thanh lịch đang ngồi ngoài ban công ngắm nhìn biển cả xa xăm.
Sau lưng bà ta có một người vệ sĩ trung niên.
“Bà chủ, vừa nãy chi hội Giang Bình của Hiệp hội Võ thuật đã gửi thiệp, mời đến các gia tộc lớn của tỉnh Giang Bình tham gia Hội võ vào mười giờ sáng ngày 15 tháng 8 tại nhà thi đấu tỉnh lỵ để chọn ra người đứng đầu tỉnh Giang Bình!”
Vệ sĩ trung niên cung kính nói.
Người phụ nữ này chính là Diệp Mạn đến từ Yến Đô, cũng chính là mẹ ruột của Tần Thanh Tâm.
Vệ sĩ trung niên là cao thủ bảo vệ Diệp Mạn, Lương Liên.
“Ồ? Hiệp hội Võ thuật định nhúng tay vào chuyện ở Giang Bình sao?”
Diệp Mạn cau mày, kinh ngạc hỏi.
Lương Liên gật đầu đáp: “Nghe nói ông Chín của Hiệp hội Võ thuật đã tới Giang Bình. Có lẽ lần này ông ta sẽ ra mặt”.
“Người xếp thứ 9 trong Hiệp hội Võ thuật? Ngưu Căn Huy kia á?”
Diệp Mạn cả kinh thốt lên.
Lương Liên nói: “Chính là Ngưu Căn Huy! Đêm qua một mình ông ta đã tiêu diệt cả một gia tộc bản địa của Giang Hải, nghe nói là vì cái chết của em trai ông ta liên quan đến nhà họ Ngụy”.
“Giang Bình sắp vật đổi sao dời rồi!”
Diệp Mạn thì thào, hai mắt sáng rực.
Lần này tới Giang Hải, bà ta có nhiệm vụ phải hoàn thành.
Thế nhưng bà ta chưa kịp tìm ra được người đứng đầu tỉnh Giang Bình, Hiệp hội Võ thuật đã nhanh chân hơn muốn tổ chức Hội võ Giang Bình.
Kỳ thực mục đích của nhà họ Diệp và Hiệp hội Võ thuật đều là kiểm soát Giang Bình.
Điều khác biệt duy nhất chính là, nhà họ Diệp muốn lôi kéo người đứng đầu tỉnh Giang Bình, còn Hiệp hội Võ thuật lại muốn tranh đoạt quyền khống chế với người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
“Bà chủ, chuyện này đã vượt quá khả năng xử lý của chúng ta. Tôi nghĩ phải báo cho gia tộc biết!”
Lương Liên đột nhiên lên tiếng.
Mặc dù ông ta là cao thủ bên cạnh Diệp Mạn nhưng không phải cao thủ hàng đầu của nhà họ Diệp.
Còn Ngưu Căn Huy là cao thủ xếp thứ 9 trong Hiệp hội Võ thuật.
Nếu phải đối đầu với Ngưu Căn Huy, ông ta không có cơ hội thắng.
Nếu người đứng đầu tỉnh Giang Bình thắng thì vẫn tốt, dù không thể liên hôn nhưng bọn họ vẫn có thể nghĩ cách lôi kéo quan hệ với đối phương.
Nhưng nếu Hiệp hội Võ thuật thắng, toàn bộ Giang Bình đều sẽ thuộc về Hiệp hội Võ thuật, nhà họ Diệp chỉ còn cách rút lui khỏi cuộc chiến này.
Diệp Mạn cau mày, không vui nói: “Lương Liên, dạo này ông nói hơi nhiều!”
Trước đó khi bà ta định bỏ qua mệnh lệnh của gia tộc, dùng con gái ruột liên hôn với người đứng đầu tỉnh Giang Bình, Lương Liên từng phản đối.
Hôm nay, ông ta lại tiếp tục đưa ra ý kiến.
Hai lần như vậy đã khiến Diệp Mạn cực kỳ khó chịu.
“Bà chủ, tôi chỉ lo nhiệm vụ lần này sẽ thất bại nên mới…”
“Câm miệng!”
Lương Liên chưa kịp giải thích xong đã bị Diệp Mạn chặn họng, cả giận quát: “Đừng quên lần này tôi là người thực hiện nhiệm vụ. Mọi chuyện ở Giang Bình đều do tôi quyết định!”
“Vâng thưa bà chủ!”
Lương Liên thầm thở dài, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Đương nhiên Diệp Mạn không muốn báo cho gia tộc biết chuyện Hiệp hội Võ thuật nhúng tay vào, bởi vì gia tộc nhất định sẽ phái người khác tới tiếp quản nhiệm vụ lần này.
Khi đó toàn bộ kế hoạch của bà ta đều đổ vỡ.
“Chúng ta cứ quan sát trước đã. Chưa chắc Hiệp hội Võ thuật có thể thắng được người đứng đầu tỉnh Giang Bình!”
Diệp Mạn im lặng hồi lâu rồi bình tĩnh nói: “Nếu không Hiệp hội Võ thuật đã không mời các gia tộc lớn của Giang Bình tới nhà thi đấu tỉnh lỵ để tổ chức hội võ”.
Lương Liên không dám nhiều lời, chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Tuyệt đối không được để gia tộc biết chuyện ở Giang Bình!”
Diệp Mạn bỗng nghiêm giọng nói.
Lúc này Lương Liên mới lên tiếng đáp: “Bà chủ yên tâm, nhiệm vụ của tôi chỉ là bảo vệ bà an toàn!”
“Đi đi, có tin tức gì mới phải lập tức báo cho tôi biết!”
Diệp Mạn phất tay nói.
Sau khi Lương Liên đi khỏi, trong biệt thự chỉ còn lại một mình Diệp Mạn, khí thế mạnh mẽ vừa rồi lập tức tan biến như thủy triều rút xuống.
Không phải bà ta không sợ nhiệm vụ thất bại, mà vì chuyến đi tới Giang Bình lần này chính là cơ hội duy nhất của bà ta.
Một khi có thể ghép đôi Tần Thanh Tâm với người đứng đầu tỉnh Giang Bình, bà ta không chỉ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ gia tộc giao cho mà còn có thể nhận lại con gái.
Quan trọng nhất là “cậu Thanh” đang nắm giữ quyền kiểm soát Giang Bình sẽ trở thành con rể bà ta.
Sau này địa vị của bà ta trong nhà họ Diệp sẽ lên như diều gặp gió.
“Dương Thanh, cậu nhất định phải tránh xa con gái tôi ra!”
Nghĩ tới lợi ích khổng lồ khi người đứng đầu tỉnh Giang Bình và Tần Thanh Tâm đến với nhau, ánh mắt bà ta tràn đầy kiên định.
Từ xưa đến nay, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, giống như Diệp Mạn.
Nếu bà ta biết người bị bà ta coi thường, ép rời xa Tần Thanh Tâm chính là người đứng đầu tỉnh Giang Bình được nhà họ Diệp coi trọng, người mà bà ta vẫn luôn tìm kiếm, không biết bà ta sẽ nghĩ gì?
Tại tập đoàn Tam Hòa ở Giang Hải.
Một chiếc xe Mercedes màu đen đỗ lại trước cổng.
Đến giờ tan tầm, một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc chậm rãi đi ra.
Diệp Mạn ngồi trong xe nhìn thấy Tần Thanh Tâm xuất hiện, lập tức kích động hai mắt đỏ hoe, chăm chú nhìn gương mặt hoàn mỹ có vẻ mệt mỏi kia.
Tần Thanh Tâm đang định rời đi thì linh tính cứ mách cô phải nhìn về phía chiếc Mercedes màu đen cách đó không xa.
Nhưng cửa kính đen sì, hoàn toàn không nhìn thấy gì bên trong.
Cô cũng chỉ nhìn một cái rồi quay người đi thẳng.
Đúng lúc này, cửa xe đột nhiên mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám đi tới trước mặt cô.
“Bà là ai?”
Thấy đối phương đến gần, Tần Thanh Tâm nhíu mày hỏi.
Không biết tại sao khi nhìn thấy Diệp Mạn, cô chợt cảm thấy bối rối lạ thường.
Người phụ nữ này khiến cô có cảm giác như đã từng quen biết.