Mục lục
Chiến Vương Ở Rể - Tiêu Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến Thần Ở Rể - Chương 374: Mở mang kiến thức​




“Chồng, anh đúng là quá lợi hại, em tin chắc một ngày nào đó, anh sẽ được mời đến khách sạn Trung Châu, tham dự hội giao lưu thực sự!”



Mắt Từ Giai lấp lánh ánh sao.



Tần Y nhìn Dương Thanh với vẻ bất đắc dĩ, cô ta bỗng hơi không nỡ nói sự thật cho Đường Khôn và Từ Giai biết.



Nếu họ biết, chẳng những Dương Thanh là chủ tịch của tập đoàn Thành Hà và tập đoàn Nhạn Thanh, mà còn nhận được thư mời từ nhà họ Mạnh, liệu họ có sụp đổ không nhỉ?



“Chắc chắn hội giao lưu lần này sẽ rất đặc sắc!”



“Hình như ba gia tộc Mạnh, Hàn, Ninh đang tạo thành thế chân vạc ở tỉnh lỵ, đều là những nhà quyền thế bậc nhất tỉnh Giang Bình”.



“Còn có nhà họ Trần ở Châu Thành chúng ta nữa, từ khi nhà họ Viên bị xóa sổ, nhà họ Trần đã trở thành vương tộc ở Châu Thành, chỉ thua mỗi ba gia tộc lớn ở tỉnh lỵ thôi”.



“Nhưng bốn gia tộc ở Giang Hải cũng mạnh lắm, nghe nói họ cũng nhận được thư mời từ nhà họ Mạnh, nhưng họ vẫn thua xa nhà họ Trần”.



Đường Khôn nói với vẻ am hiểu, như thể biết rất rõ về các gia tộc lớn ở tỉnh Giang Bình.



Khi nói những câu này, thỉnh thoảng anh ta còn liếc Tần Y.



Nhưng điều khiến anh ta thất vọng chính là từ đầu đến cuối, Tần Y vẫn rất thản nhiên, như không hiểu những gì mà anh ta nói.



Điều khiến anh ta tức giận nhất là Dương Thanh lại lắc đầu.



“Anh kia, tôi nói sai ở đâu à? Sao anh lại lắc đầu hả?”, Đường Khôn tức giận nói.



Vừa nãy Dương Thanh chỉ vô thức lắc đầu vì không nghe nổi nữa, không ngờ đối phương lại thấy được.



“Tôi có à?”






Dương Thanh nói với vẻ vô tội.



“Anh có!”, Đường Khôn giận dữ nói.



Vừa nãy anh ta nói nhiều như thế để thu hút sự chú ý của Tần Y, nhưng cô ta lại không phản ứng gì, điều này khiến anh ta rất khó chịu, giờ còn thấy Dương Thanh lắc đầu nữa chứ.



“Y Y, rốt cuộc bạn trai cậu có ý gì hả?”



“Anh ta đã kém cỏi sẵn rồi, chồng tớ đang nói về những thứ mà anh ta vốn không thể tiếp xúc, không ngờ anh ta còn dám chế giễu chồng tớ!”



“Anh ta phải xin lỗi chồng tớ ngay!”



Từ Giai lập tức giận dữ nói.



Tần Y nhíu mày, cô ta vốn rất kích động khi gặp được cô bạn thân hồi cấp 2 này.



Nhưng kết quả lại khiến cô ta vô cùng thất vọng, Từ Giai đã không còn là Từ Giai trước kia nữa.



“Từ Giai, bạn trai tớ không có ý chế giễu bạn trai cậu, nếu cậu cứ bắt anh ấy phải xin lỗi thì ngại quá, tớ không đồng ý đâu!”



Tần Y nghiêm túc nói. Vào giờ phút này, trên người cô ta tràn ngập sự uy nghiêm của kẻ cầm quyền.



Cô ta làm tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh chi nhánh Giang Hải lâu như thế, nếu không có sự uy nghiêm của tổng giám đốc thì sao có thể quản lý cả một doanh nghiệp lớn được?



Nếu đối phương đã hiểu lầm, Tần Y cũng không định giải thích, còn ngầm thừa nhận Dương Thanh là bạn trai mình luôn.



Dương Thanh hơi kinh ngạc, không ngờ Tần Y lại định trở mặt với chị em của mình.



Từ Giai cũng hết sức kinh ngạc. Cô ta bỗng cảm thấy người đang đứng trước mặt mình là một cô chủ nhà giàu chứ không phải chị em tốt trước kia nữa.



“Y Y, cậu giận tớ đấy à?”



Từ Giai lập tức tươi cười, thân mật kéo tay Tần Y: “Tớ chỉ đùa với cậu thôi”.



Tần Y nghiêm túc nói: “Tớ rất trân trọng tình chị em giữa chúng ta, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu được sỉ nhục bạn trai tớ”.



“Rồi rồi! Tớ xin lỗi được chưa?”



Từ Giai vội nói.



Cô ta vẫn chưa khoe khoang với Tần Y xong, sao có thể trở mặt nhanh thế được?



Cô ta muốn Tần Y biết chồng chưa cưới của cô ta tốt với cô ta đến mức nào, muốn khiến Tần Y ghen tỵ và ước ao.



“Y Y, đằng trước là Phố đồ cổ Thế Kỷ, nghe nói trong đó có nhiều thứ hay ho lắm, bọn mình vào xem đi?”



Từ Giai đảo mắt rồi chỉ về phía Phố đồ cổ Thế Kỷ ở cách đó không xa, cười nói.



Tần Y chưa kịp đồng ý, cô ta đã kéo Tần Y đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa nói: “Phố đồ cổ Thế Kỷ là phố đồ cổ lớn nhất tỉnh Giang Bình, nghe nói tiệm đồ cổ Thiên Phủ Thành quy mô nhất tỉnh Giang Bình cũng nằm trong đó”.



“Nghe nói trong Thiên Phủ Thành có rất nhiều trang sức quý giá, ít nhất phải từ một triệu trở lên!”



“Cậu thấy chiếc nhẫn kim cương trứng bồ câu trên tay tớ không? Chồng chưa cưới của tớ đã mua nó ở Thiên Phủ Thành với giá hơn một triệu đấy!”



“Miếng ngọc Quan Âm mà tớ đang đeo cũng được anh ấy mua ở đó, tốn mấy triệu lận!”



“Nói thật lòng, chồng chưa cưới của tớ tốt với tớ lắm, đầu tư rất nhiều vào tớ luôn”.






Từ Giai liên tục khoe khoang về trang sức và chồng chưa cưới của mình.



Sắc mặt Tần Y hơi khó coi, dù sao đối phương cũng là chị em cũ, cô ta không muốn làm căng quá nên vẫn đáp qua loa lấy lệ.



Dương Thanh và Đường Khôn theo sau hai cô gái với khoảng cách vừa phải.



“Ê, anh tán đổ Tần Y kiểu gì thế?”



Đường Khôn nhìn Dương Thanh với vẻ mặt chẳng mấy tốt đẹp.



Dương Thanh hơi nhếch môi, mỉm cười: “Hình như cậu hiểu nhầm một chuyện rồi”.



“Chuyện gì cơ?”, Đường Khôn nhíu mày hỏi.



“Thật ra là cô ấy tán tôi!”



Dương Thanh khẽ nói.



Không thể để Tần Y nghe thấy câu nói này, bằng không, chắc chắn cô ta sẽ bùng nổ mất.



“Sao cơ?”



Đường Khôn lập tức trợn tròn mắt: “Anh kia, anh nghĩ tôi ngu à? Làm gì có cô gái nào thèm tán thằng nghèo kiết xác như anh chứ?”



Dương Thanh cũng không để bụng, cười nói: “Thế cũng chưa chắc, như bạn gái tôi ấy, cô ấy thích tôi mà”.



Đường Khôn thầm kinh ngạc, trông Dương Thanh không giống nói dối.



Chẳng lẽ Tần Y thích mẫu người này thật ư?



Bốn người nhanh chóng đến Phố đồ cổ Thế Kỷ.



Vừa bước vào phố đồ cổ, họ đã thấy người đông nghịt.



Hội giao lưu năm nay diễn ra giữa các thế lực đứng đầu tỉnh Giang Bình, không chỉ có người ở tỉnh lỵ mà còn rất nhiều người đến từ thành phố khác.



Đương nhiên những nơi như phố đồ cổ Thế Kỷ sẽ không bao giờ vắng vẻ cả.



“Đông thật!”



Tần Y không khỏi kinh ngạc trước sự sầm uất ở Phố đồ cổ Thế Kỷ.



“Đây mới là tầng một thôi, chỉ có mấy sạp nhỏ, gần như không thể tìm được bảo vật”.



Từ Giai đắc ý nói: “Thứ tốt thực sự đều ở Thiên Phủ Thành trên tầng năm!”



“Chồng ơi, em lỡ làm vỡ vòng phỉ thúy hơn một triệu mà anh mua cho em ở Thiên Phủ Thành lần trước rồi!”



Từ Giai ôm tay Đường Khôn, nũng nịu nói.



Tuy sắc mặt Đường Khôn hơi gượng gạo nhưng vẫn hùng hồn đáp: “Không sao đâu cục cưng, giờ anh sẽ mua cho em chiếc mới”.



“Vâng ạ!”



Từ Giai hôn chụt lên mặt Đường Khôn, vui mừng nói: “Em biết chồng thương em nhất mà!”



Cô ta nói rồi đắc ý nói: “Y Y, vì chúng mình là chị em nên tớ vẫn phải nhắc nhở cậu, nếu tìm bạn trai thì phải tìm người như chồng chưa cưới của tớ ấy”.



“Đừng bao giờ vơ đại một người, bằng không suốt đời này, cậu chỉ có thể đeo trang sức trị giá mấy nghìn tệ mà thôi”.



Thấy sắc mặt Tần Y hơi thay đổi, Từ Giai vội thân mật khoác tay cô ta: “Đi thôi, để chị đây dẫn cậu đến Thiên Phủ Thành mở mang kiến thức nhé!”



- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK