Yoshida thấy Dương Thanh bèn cả giận quát: "Dương Thanh, cậu muốn gì?"
Dương Thanh lạnh lùng nói: "Trước đây cũng có kẻ dám lấy người bên cạnh tôi để đe dọa tôi, cuối cùng kẻ đó đã phải chết! Ông nói xem, tôi muốn gì?"
Vừa dứt lời, một luồng uy lực võ thuật khủng bố tràn ra từ trên người anh.
"Uỳnh!"
Ý niệm giết chóc khủng khiếp đã bao phủ lên Yoshida, Yoshida cảm thấy như thể có một ngọn núi khổng lồ vừa đè lên người mình, hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ thịch xuống đất.
Không phải ông ta muốn quỳ lạy Dương Thanh mà áp lực Dương Thanh đè lên người ông ta quá khủng bố, ông ta không cách nào chịu nổi, hai chân mềm ra, quỳ luôn xuống đất.
Cho đến giờ phút này, Yoshida mới nhận ra, thực lực của Dương Thanh không phải chỉ mới Siêu Phàm Nhất Cảnh mà còn mạnh hơn thế nhiều.
Chỉ một ý nghĩ đã khiến một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh như ông ta phải quỳ xuống, người như thế, chí ít cũng phải là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Yoshida lộ vẻ hoảng sợ: "Sao lại thế được? Cậu còn chưa đầy ba mươi mà, sao có thể có thực lực trên cả Siêu Phàm Ngũ Cảnh?"
Ông ta hoàn toàn không dám nghĩ tới, cảnh giới võ thuật của Dương Thanh đã tiến vào Siêu Phàm Thất Cảnh.
Dương Thanh lạnh lẽo nói: "Tôi cho ông chút thời gian nhắn gửi lời cuối cùng, sau đó sẽ tiễn ông chặng đường sau cuối".
Yoshida cả giận nói: "Cậu không thể giết tôi! Tôi là người của gia tộc Yoshida, một trong ba tài phiệt lớn nhất của nước Dương, lần này tôi tới Chiêu Châu là có nhiệm vụ đặc biệt, nếu cậu dám giết tôi, gia tộc Yoshida sẽ không tha cho cậu đâu".
Dương Thanh nheo mắt nói: "Nói cho tôi biết, nhiệm vụ của ông tới đây là gì?"
Khi đang nói, anh đá một cước vào miệng ông ta, lập tức cả hàm răng của Yoshida đều bị đá rơi.
Nói xong, anh lấy ra một viên thuốc màu đen, Yoshida nhìn thấy vậy, lập tức căng thẳng cả người: "Cậu định làm gì?"