Chiến Thần Ở Rể - Chương 1494: Giết cho tôi
Câu nói này của Đường Ức Nhu khiến Dương Thanh sững sờ, anh nhìn bóng người trước mặt mình, cảm thấy rất ấm áp.
Tuy đây là bản tính thiện lương của Đường Ức Nhu, cho dù là người khác thì cô ta vẫn làm vậy, nhưng sự kiên trì ấy vẫn khiến Dương Thanh cảm động.
Nghe thấy Đường Ức Nhu nói thế, bố cô ta lập tức nổi giận: “Đồ con gái bất hiếu! Con mau câm miệng lại cho bố! Nếu còn dám nói nhăng nói cuội nữa, bố sẽ tự tay giết con!”
Đương nhiên ông ta cũng không muốn giết Đường Ức Nhu thật, mà ông ta đang rất sợ hãi. Đường Ức Nhu dám nói thế trước mặt Diệp Thiên Minh, chẳng khác gì tự đẩy mình vào chỗ chết.
Đến khi đó, chẳng những ông ta không cứu nổi Đường Ức Nhu mà cả nhà họ Đường cũng sẽ bị liên lụy.
Trong mắt Diệp Thiên Minh hừng hực lửa giận, Đường Ức Nhu dám dùng tính mạng để uy hiếp hắn vì một người đàn ông xa lạ, chuyện này khiến hắn hết sức giận dữ.
“Em biết mình đang nói gì không?”
Diệp Thiên Minh nói, chỉ người hiểu hắn mới biết bên dưới khuôn mặt có vẻ bình tĩnh kia là cơn giận ngút trời.
Trên mặt Đường Ức Nhu tràn ngập vẻ kiên định, lúc này cô ta đã nghĩ thông, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Đương nhiên tôi biết mình đang nói gì, anh là cậu chủ của Hoàng tộc họ Diệp, vậy mà lại dùng đủ loại thủ đoạn hèn hạ để giành được một cô gái, nếu chuyện này bị truyền đi, anh không sợ bị người ta cười nhạo à?”
“Hôm nay tôi phải nói rõ cho anh biết, tôi không thích anh, tôi thà chết cũng không lấy người mà mình không thích, nếu không sợ liên lụy nhà họ Đường, tôi không bao giờ đồng ý cưới anh”.
Lời Đường Ức Nhu nói khiến bố cô ta cảm thấy rất tự trách, ông ta là bố, đương nhiên phải hiểu con gái mình, nhưng vì nhà họ Đường, Đường Ức Nhu bắt buộc phải hy sinh.
“Đồ con gái bất hiếu! Con câm miệng lại cho bố! Câm miệng!”
Cuối cùng, bố Đường Ức Nhu chỉ có thể tức giận quát cô ta.
Ông ta rất lo Đường Ức Nhu sẽ gặp họa vì chọc giận Diệp Thiên Minh, ông ta rất áy náy với con gái mình, càng không muốn trơ mắt nhìn con bị giết.
Trong đôi mắt của Diệp Thiên Minh hừng hực lửa giận, hành động của Đường Ức Nhu hôm nay đã hoàn toàn chọc giận hắn.
“Giỏi! Giỏi lắm! Vì một người đàn ông xa lạ, em dám nói chuyện như thế với anh, không thể không thừa nhận, em can đảm thật”.
Diệp Thiên Minh im lặng một lúc lâu, chợt nói.
“Nếu em đã không đồng ý lấy anh, vậy…”
Hắn thoáng ngừng lại rồi nói ngay: “Vậy ba ngày sau anh vẫn sẽ cưới em, sau khi rước em về, anh mới dạy dỗ em cẩn thận”.
Hắn dám nói thế ngay trước mặt bố Đường Ức Nhu, đúng là không bằng cầm thú.
Bố Đường Ức Nhu siết chặt nắm nay, vô cùng tức giận nhưng không dám nói gì, cuối cùng, ông ta chậm rãi thả lỏng tay ra.
“Được rồi, đưa cô chủ về đi!”
Bố Đường Ức Nhu bỗng nói với hai cao thủ trong gia tộc đang đứng sau lưng mình.
“Vâng!”
Hai người bước về phía Đường Ức Nhu.
Đường Ức Nhu lập tức cuống lên, chẳng biết trong tay cô ta đã có thêm một con dao tỉa lông mày từ bao giờ, cô ta kề nó vào cổ mình, giận dữ nói: “Không được lại đây! Các người không được lại đây! Bằng không tôi sẽ chết cho các người xem đấy!”
Hai cao thủ nhà họ Đường thấy thế, lập tức khựng lại.
Bố Đường Ức Nhu cũng cuống cả lên: “Ức Nhu, đừng manh động, con bỏ dao xuống đã!”
Diệp Thiên Minh không ngờ Đường Ức Nhu sẽ làm đến mức này, sát khí trong mắt càng rõ hơn.
Tuy hắn thích người đẹp nhưng cũng không nhất thiết phải cưới Đường Ức Nhu, cuộc hôn nhân giữa hắn và Đường Ức Nhu là việc thông gia giữa nhà họ Đường và Hoàng tộc họ Diệp, chứ không phải ý muốn của hắn.
Có thể nói, hắn cũng là vật hy sinh cho việc thông gia, nhưng thân phận của hắn cao quý, kết hôn hay không cũng không ảnh hưởng gì.
Thế nên hắn cũng không có nhiều tình cảm với Đường Ức Nhu, chẳng qua Đường Ức Nhu rất xinh đẹp, còn hắn thì thích người đẹp mà thôi.
Nhưng hành động của Đường Ức Nhu hôm nay đã khiến hắn nảy ý giết cô ta.
“Mau thả anh ấy đi!”
Đường Ức Nhu hét lớn.
“Thằng ranh này bẻ gãy một tay anh, em nghĩ anh sẽ thả nó đi à?”
“Hơn nữa em tưởng địa vị của em trong lòng anh cao lắm ư?”
“Em nghĩ anh sẽ thỏa hiệp khi em dùng tính mạng để đe dọa anh á? Đúng là nực cười!”
Diệp Thiên Minh bỗng cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt âm u: “Thằng kia, mày cũng có phúc thật đấy, được con ả đê tiện này dùng cả tính mạng để bảo vệ”.
“Nếu mày là đàn ông thì mau cút qua đây để nhận lấy cái chết đi, đừng trốn sau lưng phụ nữ nữa!”
Đường Ức Nhu vội nói: “Anh đừng nghe lời anh ta, nơi này là Hoàng thành Diệp, nếu anh ta muốn giết anh thì dễ như trở bàn tay”.
Cô ta nói rồi nhìn về phía Diệp Thiên Minh: “Diệp Thiên Minh, nếu anh là đàn ông thì hãy đối phó với anh ấy bằng thực lực của mình, tôi sẽ không bao giờ nói gì, còn bây giờ anh đang ức hiếp anh ấy bằng cao thủ trong gia tộc, đâu đáng mặt đàn ông chứ?”
“Ha ha, Đường Ức Nhu ơi Đường Ức Nhu, em đã thành công chọc giận anh rồi đấy, chẳng mấy nữa, em sẽ biết anh có phải đàn ông hay không thôi”.
Bố Đường Ức Nhu vốn đang muốn đưa cô ta đi, sau khi nghe thấy Dương Thanh nói thế, ông ta nhìn anh với vẻ mặt phức tạp: “Cảm ơn!”
Hai cao thủ nhà họ Đường bước đến, đưa Đường Ức Nhu đi.
Người nhà họ Đường nhanh chóng đi hết, lúc này Dương Thanh mới nhìn về phía Diệp Thiên Minh, híp mắt: “Mày nên nghe lời người bên cạnh, tranh thủ thời gian quay về Hoàng tộc họ Diệp thì hơn”.
Đương nhiên anh biết tại sao Diệp Lâm lại bảo tất cả người của Hoàng tộc họ Diệp quay về, bởi vì ở Hoàng tộc có người bảo vệ, đối với người của Hoàng tộc họ Diệp, chỉ Hoàng tộc họ Diệp mới là nơi an toàn nhất.
Diệp Thiên Minh cười khẩy, khinh thường nói: “Mày nên lo cho mày thì hơn!”
Hắn nói rồi khoát tay: “Vương Ngạo, giết hắn cho tôi!”