Mục lục
Chiến Vương Ở Rể - Tiêu Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến Thần Ở Rể - Chương 483: Bắt tay nhau công kích​




Ánh mắt Dương Thanh vẫn tĩnh lặng không hề gợn sóng.



Khi tất cả mọi người đều nghĩ anh sẽ đồng ý, anh chỉ đáp lại: “Ông đi đi!”



Dứt lời, anh cất bước rời đi.



“Cái gì? Cậu ấy từ chối sao?”



“Đông Tà là cao thủ xếp thứ ba của nhà họ Hoàng. Người mạnh như ông ta chủ động xin đi theo mà còn bị chối á?”



“Đừng quên Đông Tà chẳng chịu nổi một đòn của cậu ấy. Cao thủ như vậy cần Đông Tà đi theo sao?”



Mọi người ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Dương Thanh rời đi.



Có người nhanh chóng hiểu ra, cao thủ như Dương Thanh đâu cần ai bảo vệ nữa?



Đông Tà không kinh ngạc như mọi người, tông sư có kiêu ngạo của riêng mình, sao có thể tùy tiện cho người khác đi theo?



Nếu dễ dàng cho người khác đi theo như vậy, chẳng phải thế giới này đầy rẫy tông sư rồi sao?



“Tôi sẽ không từ bỏ đâu!”



Ánh mắt Đông Tà tràn đầy kiên định.



Hợp đồng giữa lão ta và nhà họ Hoàng đã sắp hết hạn. Nếu không biết đến Dương Thanh, có lẽ lão ta sẽ tiếp tục gia hạn hợp đồng.



Nhưng hiện giờ, có chết lão ta cũng sẽ không làm việc cho nhà họ Hoàng nữa.



Lão ta đã lớn tuổi rồi, không còn nhiều thời gian để tìm thời cơ trở thành tông sư nữa.






Gặp được Dương Thanh là cơ hội duy nhất của lão ta.



Nhà họ Hoàng muốn giết Dương Thanh là chuyện bất khả thi. Sao lão ta có thể tiếp tục theo nhà họ Hoàng, đắc tội với một sự tồn tại ghê gớm đến mức này chứ?



Còn Dương Thanh đã dẫn Cao Hùng rời đi.



Cao Hùng nơm nớp lo sợ đi theo Dương Thanh, không biết Dương Thanh muốn đưa mình đi đâu, cũng không biết tại sao Dương Thanh muốn dẫn mình đi.



Chỉ biết chắc chắn không phải chuyện tốt.



Nhưng may là tạm thời Dương Thanh sẽ không giết mình.



Chỉ cần không chết, nhất định sẽ có cơ hội!



Nửa tiếng sau, một chiếc xe lái thẳng vào một khu biệt thự.



“Cậu Thanh, sao cậu lại tới đây?”



Quan Tuyết Tùng thấy Dương Thanh tới, kinh ngạc hỏi.



Bây giờ Quan Tuyết Tùng đã hoàn toàn quản lý nhà họ Quan. Quan Chính Sơn nghỉ hưu ở nhà trồng vườn, hưởng thụ cuộc sống bình yên.



“Ông ta là quản gia nhà họ Hoàng, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô. Tạm thời nhờ nhà họ Quan chăm sóc cẩn thận, nếu ông ta biến mất, tôi sẽ hỏi tội anh!”



Dương Thanh nghiêm mặt nói.



Quan Tuyết Tùng sửng sốt, không ngờ lão già khọm này lại là quản gia nhà họ Hoàng.



“Cậu Thanh cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ không cho ông ta ra khỏi nhà họ Quan nửa bước!”



Quan Tuyết Tùng hiểu Dương Thanh muốn giam lỏng người quản gia này.



“Không cần coi trọng ông ta quá, dám có ý đồ ý cứ giết đi!”, Dương Thanh lại dặn dò.



Cao Hùng sợ xanh mặt, vốn đang định chờ sau khi Dương Thanh rời đi sẽ nghĩ cách dụ dỗ, uy hiếp nhà họ Quan thả mình rời đi. Bây giờ xem ra, đây là chuyện không thể.



“Vâng thưa cậu Thanh!”, Quan Tuyết Tùng vội đáp.



Đồng thời anh ta cũng vô cùng kích động. Đến cả quản gia nhà họ Hoàng Dương Thanh cũng dám giam lỏng, còn giao cho nhà họ Quan phụ trách, chứng tỏ anh tin tưởng bọn họ.



Xử lý xong chuyện Cao Hùng, Dương Thanh lập tức rời đi.



Cùng lúc đó, một tin tức động trời truyền ra khắp Yến Đô: “Quản gia nhà họ Hoàng bỏ mạng nơi xứ người!”



Người ở Yến Đô đều bàng hoàng, khắp nơi bàn tán xôn xao.



“Cao Hùng chết rồi sao? Nghe nói nhà họ Hoàng được như ngày hôm nay đều nhờ công Cao Hùng. Hoàng Thiên Hành được làm chủ gia tộc cũng nhờ Cao Hùng trợ giúp thể hiện tài năng xuất sắc vượt trội với những người thừa kế còn lại”.



“Đúng là có tin đồn nói Cao Hùng đã dày công giúp đỡ Hoàng Thiên Hành. Bây giờ Cao Hùng đã chết, chỉ e ngày tháng sau này của Hoàng Thiên Hành sẽ không yên ổn”.



“Lúc đầu có ba người cạnh tranh vị trí chủ nhà họ Hoàng, Hoàng Thiên Hành là người không có hi vọng nhất trong ba người. Sau này nhờ có Cao Hùng, lão ta mới được làm chủ gia tộc”.



“Xem ra nhà họ Hoàng sắp xảy ra biến cố lớn rồi”.






...



Mọi người đều biết tầm quan trọng của Cao Hùng đối với Hoàng Thiên Hành.



Bây giờ có tin Cao Hùng bỏ mạng nơi xứ người, chắc chắn sẽ gây ra chấn động cực lớn.



Các gia tộc có thù oán với nhà họ Hoàng cũng rục rịch đợi nhà họ Hoàng lục đục nội bộ, nói không chừng sẽ tự diệt vong.



Trong một khu biệt thư cổ kính rộng lớn ở Yến Đô.



Một bóng người già nua đang ngồi trong căn biệt thự lớn nhất, bên dưới lão ta còn một vài người khác.



“Chủ gia tộc nên cho chúng tôi một lời giải thích đi chứ? Rốt cuộc Cao Hùng đã xảy ra chuyện gì?”



Một lão già có chòm râu dê ngồi kế tiếp Hoàng Thiên Hành lên tiếng chất vấn.



“Hoàng Thiên Nhai, tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Cao Hùng vẫn chưa chết, kẻ khác đang cố tình tung tin để chèn ép nhà họ Hoàng, khiến chúng ta nội chiến để thừa cơ đối phó”.



Hoàng Thiên Hành nghiến răng nghiến lợi nói.



Lão ta làm chủ gia tộc bao nhiêu năm nay, mỗi lần gia tộc gặp chuyện, người anh ruột này đều chạy tới gây rối.



Hoàng Thiên Nhai là anh Hai của lão ta, cũng từng tranh đoạt vị trí chủ nhà với lão ta.



“Chủ gia tộc, chú giải thích quá gượng ép. Bây giờ tin tức truyền đi khắp nơi, chú lại nói là người khác cố tình tung tin đồn nhảm. Vậy tôi hỏi chú, Cao Hùng đâu?”



“Chỉ cần chú có thể khiến ông ta xuất hiện ngay bây giờ thì bọn tôi đâu cần phải tìm chú. Chú bảo Cao Hùng trực tiếp ra mặt giải quyết chuyện này thì bây giờ đâu phải rắc rối như vậy?”



Hoàng Thiên Nhai lạnh lùng chất vấn, ý muốn Cao Hùng ra mặt.



“Tôi nói rồi, Cao Hùng ra ngoài làm nhiệm vụ bí mật theo lệnh của tôi. Chuyện này rất quan trọng, hiện giờ không thể để bất cứ ai biết được!”, Hoàng Thiên Hành cả giận nói.



Dù người khác có nói gì, lão ta chỉ đáp lại một câu như vậy.



“Hừ!”



Hoàng Thiên Nhai đập bàn đứng dậy: “Hoàng Thiên Hành, đến nước này rồi chú vẫn muốn lừa gạt chúng tôi sao?”



“Chú nói Cao Hùng đi làm nhiệm vụ chú giao cho. Thế chú nói xem đó là nhiệm vụ gì?”



“Đừng lấy lí do chó má gì đó để lừa gạt chúng tôi. Nếu chú cảm thấy đám già chúng tôi đều muốn làm tổn hại lợi ích của gia tộc thì có thể lựa chọn không nói”.



Hoàng Thiên Nhai không coi Hoàng Thiên Hành ra gì, chả buồn gọi “chủ gia tộc” nữa.



“Hoàng Thiên Nhai nói không sai. Nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích!”



“Đúng đấy, phải giải thích rõ ràng!”



“Nếu không giải thích được thì cút khỏi vị trí chủ gia tộc được rồi đấy!”



Tất cả mọi người đều nổi giận, nói chuyện rất quá đáng.



Sắc mặt Hoàng Thiên Hành cực kỳ khó coi. Bọn họ không thương lượng với lão ta mà đang ép lão ta nhường lại vị trí chủ gia tộc.



Nếu lão ta không thể khiến Cao Hùng ra mặt, chỉ sợ bọn họ thực sự dám đuổi lão ta xuống khỏi vị trí này.



Bởi vì bọn họ là nhóm trưởng lão của nhà họ Hoàng. Nếu bọn họ bắt tay nhau sẽ có tư cách bãi nhiệm lão ta.



“Cho tôi một ngày. Trước giờ này ngày mai tôi sẽ nói cho các người biết kế hoạch của tôi!”



Hoàng Thiên Hành bỗng lên tiếng, nghiêm giọng nói: “Nếu các người kiên quyết ép buộc, đừng trách tôi không khách sáo! Đừng quên tôi mới là chủ nhà họ Hoàng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK