Mục lục
Chiến Vương Ở Rể - Tiêu Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1361: Trả mạng lại cho bố​







Cảm nhận được khí thế phát ra từ Long Hoàng, khuôn mặt Long Tường xám như tro tàn.



Không phải vì cảm thấy tuyệt vọng, mà là không thể chấp nhận được chuyện người bố ruột thịt lại muốn giết mình.



Long Tấn đang đứng trước người ông ta trong nháy mắt cũng bộc phát ra uy áp của tu vi bán bộ Siêu Phàm Cảnh, lạnh lùng nói: "Ngài đã giết một đứa con trai rồi, chẳng lẽ còn muốn giết thêm một đứa nữa?"



Những người trong Hoàng tộc không thể nhúng tay vào chuyện này, ai nấy đều nhanh chóng lùi về sau khi nhận thấy Long Hoàng phát ra khí thế đáng sợ ấy.



Khi hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh đối đầu với nhau, cho dù chỉ là dư âm cuộc chiến thôi thì họ cũng không thể chịu đựng nổi.



Long Hoàng đằng đằng sát khí như đế vương giữa đất trời, nét mặt không có biểu cảm nào: "Nó đã muốn giết bố để đoạt quyền rồi, tôi giết nó cũng có can hệ gì đâu?"



"Mạng sống của nó là tôi cho nó, bây giờ muốn lấy lại thì có gì không thể?"



Long Tường ngơ ngác đứng sững tại chỗ, nhìn bóng người cao lớn kia, chỉ thấy thật bi thương.



Ông ta luôn tôn kính Long Hoàng, cho dù bị lão ta cắt giảm quyền thế do lỗi lầm của Long Thiên Vũ thì cũng chưa một lần oán hận.



Long Hoàng là bố của ông ta kia mà, phận làm con sao có thể hận bố của mình chứ?



Nhưng người bố mà ông ta luôn kính trọng lại muốn giết ông ta!



"Đương nhiên là không thể!"



Long Tấn ngang ngược đáp lại, lạnh lùng nói: "Có tôi ở đây, đừng ai hòng tổn thương một sợi tóc của nó!"



"Hừ!"



Long Hoàng cười khẩy: "Để xem ai có thể ngăn cản được tôi!"



Dứt lời, lão ta biến mất tại chỗ.



"Tránh ra!"






Long Tấn không do dự tung một chưởng ra, luồng sức mạnh nhu hòa đẩy Long Tường ra xa mười mấy mét.



Cùng lúc đó, ý chí chiến đấu bùng lên, Long Tấn đấm một quyền.



"Ầm!"



Tiếng va chạm nặng nề vang lên, lần đầu tiên, Long Hoàng và Long Tấn đấu với nhau trong sự kinh sợ của tất cả mọi người.



Đột nhiên, một luồng uy lực đáng sợ cuốn ra bốn phương tám hướng.



"Uỳnh uỳnh uỳnh!"



Chòi nghỉ mát sau lưng hai người bị hủy diệt chỉ trong chớp mắt, cát bụi tung bay mịt mù.



Ai cũng ngỡ ngàng khi Long Tấn không hề bị ép phải lùi lại sau cú va chạm mạnh mẽ của hai người.



Đến cả Long Hoàng cũng vô cùng ngạc nhiên.



Lão ta đã bước vào bán bộ Siêu Phàm Cảnh từ lâu, có lòng tin bản thân có thể đấu với cả cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh chân chính, nào ngờ một người chỉ vừa tiến cấp đến bán bộ Siêu Phàm Cảnh như Long Tấn lại có thể đỡ được một đòn của lão ta.



"Hoàng Chủ, xin ngài dừng lại đi!"



Long Tấn lên tiếng, đôi mắt hiện lên sự cầu xin.



Không phải lão ta sợ mình không địch lại Long Hoàng, mà là không muốn xảy ra cảnh tàn sát lẫn nhau.



Hai người đều có thực lực mạnh nhất trong Hoàng tộc họ Long, ai bị thương nặng cũng gây thiệt hại lớn cho Hoàng tộc cả.



Long Hoàng đã bước vào bán bộ Siêu Phàm Cảnh, có lẽ Hoàng Chủ của ba Hoàng tộc kia cũng như thế.



Trong tình hình hiện nay, một khi Long Hoàng và Long Tấn đánh nhau rồi cả hai đều chịu tổn thất, các Hoàng tộc khác nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tiêu diệt Hoàng tộc họ Long.



Thậm chí còn có khả năng bọn họ sẽ hợp tác với nhau để cùng tiêu diệt.



Suy cho cùng, việc chỉ còn ba Hoàng tộc sẽ giúp nâng cao địa vị hơn là có đến bốn Hoàng tộc.



"Long Tấn ơi là Long Tấn, anh đúng là giấu kín thật, hôm nay mà không đấu với nhau thì chắc tôi cũng không bao giờ biết anh mạnh thế này".



Long Hoàng lạnh lùng nói.



Long Tấn vẫn bình tĩnh: "Tôi không cố tình giấu đâu, chỉ là chưa có cơ hội nói cho ngài biết thôi".



"Thật không?"



Long Hoàng nhếch mép: "Sợ là anh muốn diệt trừ tôi lâu rồi chứ gì?"



"Tôi chưa bao giờ nghĩ vậy cả", Long Tấn thản nhiên đáp lời.



"Lại đi!"



Long Hoàng lại hung hăng đánh ra một đòn, khí thế càng mạnh hơn.



"Ầm ầm ầm!"



Long Tấn không dám lơi lỏng, liên tục cản đòn của lão ta.



Những người trong Hoàng tộc họ Long chỉ biết sững sờ mà nhìn, không ngờ cuộc chiến của hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh lại đáng sợ đến thế.



Nếu Hoàng tộc họ Long đồng thời có được hai cao thủ như vậy thì tương lai quật khởi nằm trong tầm tay!



Có điều, nhìn vào cảnh tượng trước mắt, có vẻ hai người này không thể cùng tồn tại được. Ai bị thương hay chết cũng đều là tổn thất lớn cho Hoàng tộc.



"Bố!"



Long Thiên Vũ đứng bên cạnh Long Tường, nét mặt đau xót.






Long Tường nhìn con trai mình, cay đắng cười: "Thiên Vũ, nếu cậu Thanh tới, con hãy nghĩ cách cầu xin cậu ấy tha cho Hoàng tộc".



"Nhất định rồi ạ!"



Long Thiên Vũ nghiêm túc đáp.



"Vậy thì bố yên tâm rồi!"



Dứt lời, Long Tường lại đưa mắt nhìn hai người đang giao chiến, chỉ là ánh mắt như hạ quyết tâm nào đó.



Vừa rồi Long Thiên Vũ không nhận ra có gì lạ thường, lúc này thấy sự kiên định trong đôi mắt của ông ta thì đột nhiên có một suy đoán đáng sợ.



"Bố ơi, bố định làm gì vậy?"



Long Thiên Vũ vô thức nắm lấy cánh tay của Long Tường, nét mặt lo âu.



"Thiên Vũ, sau này không còn bố, con phải tự chăm sóc bản thân đấy nhé".



Long Tường từ ái nói với con trai mình: "Cậu Thanh không phải vật trong ao, tương lai rộng mở không thể đoán chừng. Chỉ cần con chú ý đi theo bước chân của cậu ấy, Hoàng tộc họ Long sẽ lại huy hoàng trong ít nhất một trăm năm tới!"



"Nhớ kỹ lời của bố, phải nghĩ cách đi theo cậu Thanh!"



Câu nói của Long Tường nghe như những lời trăng trối cuối đời, Long Thiên Vũ hoảng hốt nắm chặt cánh tay của bố, giọng run run: "Bố à, ông Tấn vẫn chưa thua mà, bố đừng làm chuyện điên rồ!"



Long Tường mỉm cười lắc đầu: "Ông nội con hay bác Tấn thua thì đều là tổn thất đối với Hoàng tộc họ Long cả".



"Chẳng phải ông nội con đã nói cái mạng này của bố là do ông ấy cho sao? Ông ấy muốn lấy về thì bố sẽ trả lại!"



Long Thiên Vũ sốt sắng cả lên, hai mắt đỏ hoe: "Bố đừng làm vậy mà! Ông ấy cho bố được sống, nhưng có tư cách gì để lấy mạng của bố về chứ?"



"Thiên Vũ, vĩnh biệt con!"



Long Tường nhìn con trai, nở một nụ cười, đột nhiên sử dụng sức mạnh.



Long Thiên Vũ không thể ngăn cản được người đã có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ như Long Tường, thân thể bị một lực nhẹ nhàng đẩy ra.



"Phụ hoàng!"



Long Tường đột nhiên hét lớn, xông về phía Long Hoàng.



"Long Tường, lùi lại!"



Long Tấn bàng hoàng, chỉ biết nhìn ông ta lao tới.



Long Hoàng đang điên cuồng tấn công nên Long Tấn không thể bảo vệ Long Tường được.



"Hừ!"



Long Hoàng nhếch mép: "Anh muốn chết thì tôi cho anh được toại nguyện!"



Nói rồi lão ta đánh lùi Long Tấn, sau đó tung một chưởng về phía Long Tường.



"Uỳnh!"



Chưởng rơi vào trước ngực ông ta. Trong sự kinh hoàng của mọi người, Long Tường hộc máu, bay ra ngoài như diều đứt dây.



"Bố ơi!"



Mọi thứ diễn ra thật chóng vánh, Long Tường vừa đẩy Long Thiên Vũ ra đã lập tức xông về phía Long Hoàng, bị một chưởng đánh bay.



"Long Tường!"



Long Tấn giậm chân lao tới, đón lấy Long Tường còn đang bay về phía sau.



Nhưng sức sống của Long






chapter content

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK