Chiến Thần Ở Rể - Chương 1289: Không được giết tôi
Dương Thanh tức giận quát, ý chí chiến đấu phun trào, dường như có một con dã thú trong người anh vừa tỉnh lại.
Khí thế hung hãn bùng nổ từ cơ thể anh.
“Chết đi cho tôi!”
Vũ Vũ Lan tức giận quát rồi tấn công.
“Rầm!”
Đất đá ở chỗ Dương Thanhvừa đứng lập tức vỡ nát.
Điều khiếnVũ Vũ Lan khiếp sợ chính là, Dương Thanh có thể né được đòn tấn công từ cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh như bà ta.
Điều khiến bà ta kinh hãi hơn nữa chính là khí thế mạnh mẽ vượt xa Siêu Phàm Nhị Cảnh đang bùng nổ từ người Dương Thanh.
Ngay cả bà ta cũng thấy tim đập thình thịch.
“Sao có thể chứ?”
Vũ Vũ Lan mở to mắt với vẻ không dám tin.
Bà ta là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh nên biết rõ, nếu muốn tăng thực lực từ Siêu Phàm Nhất Cảnh lên Siêu Phàm Tam Cảnh thì khó khăn tới mức nào.
Ngay cả bà ta cũng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện đó.
Vừa nãy Dương Thanh đã tăng thực lực lên đến Siêu Phàm Nhị Cảnh nhờ thuốc, chuyện đó đã khiến Vũ Vũ Lan bất ngờ lắm rồi, nào ngờ bây giờ Dương Thanh lại khiến bà ta kinh hãi hơn.
“Sức mạnh này không phải của cậu ta!”
Vũ Vũ Lan bỗng hoảng sợ nói.
Bà ta thấy rõ, mái tóc đen của Dương Thanh đang dần chuyển sang màu trắng.
Đồng thời, mắt Dương Thanh cũng đỏ ngầu, trông như một con dã thú vậy.
Khí thế của anh dần đạt đến đỉnh của Siêu Phàm Tam Cảnh, nếu tiến thêm một bước thì sẽ là Siêu Phàm Tứ Cảnh.
Ánh mắt Vũ Vũ Lan nghiêm nghị chưa từng có, bà ta không biết Dương Thanh đã gặp chuyện gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được Dương Thanh lúc này rất nguy hiểm.
Ngay cả bà ta cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh.
Hôm nay bà ta không còn cơ hội giết Dương Thanh để báo thù rửa hận nữa rồi.
Lúc này Dương Thanh đang thấy vô cùng đau đớn, anh cảm nhận được một luồng sức mạnh đáng sợ đang không ngừng xé rách cơ thể anh, ăn mòn lý trí của anh.
Anh đã quá quen với cảm giác này, đó chính là cảm giác sau khi uống liều thuốc hoàn mỹ.
Nhưng chẳng phải liều thuốc hoàn mỹ đã bị anh hấp thu hết rồi ư?
Tại sao anh vẫn thành ra thế này chứ?
“Này, rốt cuộc trên người cậu đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Vũ Vũ Lan nghiêm nghị chất vấn.
Dương Thanh chợt ngẩng đầu, mắt đỏ ngầu.
Ánh mắt anh khiến Vũ Vũ Lan có ảo giác, bà ta đang bị ác ma của địa ngục nhắm trúng chứ không phải con người, cơ thể bà ta bỗng run lên.
“Giết!”
Dương Thanh chợt nói bằng giọng khàn đặc.
Sau đó anh lập tức biến mất.
“Không ổn! Rút thôi!”
Vũ Vũ Lan lập tức biến sắc, giậm mạnh chân, người bay ngược ra sau như lò xo.
“Rầm!”
Đúng lúc bà ta vừa lùi lại hai bước, khí thế đáng sợ lập tức ập tới chỗ bà ta, ngay sau đó, nắm đấm của Dương Thanh đập trúng ngực bà ta.
Vũ Vũ Lan chỉ thấy trong họng ngòn ngọt, cơ thể bay ngược ra sau rồi rơi xuống đất.
“Rầm!”
Đúng lúc bà ta rơi xuống đất, đòn tấn công của Dương Thanh lại ập đến.
“Phụt!”
Lần này, Vũ Vũ Lan không chịu nổi nữa, hộc máu mồm, cơ thể bay xa mấy chục mét như diều đứt dây, đập mạnh vào mỏm núi.
“Khốn kiếp!”
Vũ Vũ Lan lồm cồm bò dậy, lau vết máu ở khóe miệng, nhìn Dương Thanh đang đứng cách đó mấy chục mét, nghiến răng nghiến lợi.
Bà ta đến đây để giết Dương Thanh, nào ngờ đúng lúc bà ta sắp báo được thù, Dương Thanh như biến thành người khác, sức chiến đấu vô cùng hung hãn.
“Do bà ép tôi đấy!”
Dương Thanh nhìn Vũ Vũ Lan bằng đôi mắt đỏ ngầu, gầm lên đầy dữ tợn.
Khí thế của anh lập tức mạnh hơn, như thể sắp vượt qua Siêu Phàm Tam Cảnh, bước vào Siêu Phàm Tứ Cảnh.
Sắc mặt Vũ Vũ Lan trắng bệch, bà ta cũng mới đột phá đến Siêu Phàm Tam Cảnh không lâu, còn nếu muốn bước vào Siêu Phàm Tứ Cảnh thì có lẽ cả đời này cũng không làm được.
Bây giờ, hình như Dương Thanh mới 28 tuổi lại sắp đột phá đến Siêu Phàm Tứ Cảnh rồi.
Bà ta cảm thấy cực kỳ không cam tâm.
“Khốn kiếp! Cậu giết con trai tôi, tôi nhất định phải giết cậu để báo thù cho nó!”
Vũ Vũ Lan tức giận quát, khí thế cũng tăng mạnh, sắp ngang với Dương Thanh.
“Giết!”
Dương Thanh hét lớn, cũng lao tới chỗ Vũ Vũ Lan.
“Rầm rầm rầm!”
Hai cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh lập tức rơi vào trận chiến dữ dội.
Đất đá dưới chân hai người không ngừng tan vỡ, như sắp đánh sập cả ngọn núi đến nơi.
Hơi thở của Dương Thanh vô cùng điên cuồng, cảm giác khát máu tràn ngập khắp người, khiến anh muốn xé nát mọi thứ trên thế gian.
Đến nỗi anh muốn xé nát cả Vũ Vũ Lan trước mặt nữa.
Vũ Vũ Lan cũng phát huy trạng thái mạnh nhất, điên cuồng tấn công Dương Thanh, đòn tấn công nào cũng chí mạng.
Nhưng Dương Thanh quá mạnh, lúc này thực lực của anh đã vượt xa bà ta, nên bà ta chỉ có thể miễn cưỡng đánh một trận.
“Rầm!”
Một cú đấm nặng nề giáng vào ngực Vũ Vũ Lan, tiếng xương gãy vang lên, bà ta bay xa mười mấy mét như diều đứt dây rồi rơi bịch xuống đất.
“Giết!”
Dương Thanh tức giận quát, lập tức xuất hiện trước mặt Vũ Vũ Lan rồi tung chân đá.
“Rầm!”
Cơ thể Vũ Vũ Lan lại bay đi.
Lần này, Vũ Vũ Lan không gượng dậy nổi nữa, khí thế cũng mất hẳn.
Rõ ràng bà ta đã không còn sức đánh tiếp nữa, ngay cả nền tảng võ thuật cũng bị tổn thương nặng nề.
“Giết, giết, giết!”
Dương Thanh liên tục gào thét, như dã thú đang phát điên, lại vọt tới trước mặt Vũ Vũ Lan rồi tấn công.
Vũ Vũ Lan nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, như muốn ghi tạc khuôn mặt anh trong lòng, cho dù bà ta trở thành ma thì cũng không bỏ qua cho anh.
“Rầm!”
Đúng lúc Dương Thanh sắp đá trúng đầu Vũ Vũ Lan, một chút lý trí của anh bỗng quay về, anh mạnh mẽ thay đổi vị trí đặt chân.
Sau một tiếng động lớn, chân Dương Thanh đạp mạnh xuống nền đất ngay sát mặt Vũ Vũ Lan.
Cả ngọn núi như rung chuyển, khiến Vũ Vũ Lan ù cả tai.
“Cút!”
Dương Thanh tức giận quát với vẻ mặt dữ tợn.
Cảm giác khát máu trong cơ thể đang ép anh giết Vũ Vũ Lan, nhưng anh biết rõ nếu giết Vũ Vũ Lan, có lẽ anh sẽ điên cuồng cả đời mất.
Không còn cơ may tỉnh táo lại.
Vũ Vũ Lan cũng sững sờ, bà ta cứ tưởng rằng mình sẽ phải chết, nào ngờ Dương Thanh lại bảo bà ta đi.
“A!”
Dương Thanh bỗng ngửa mặt hét dài, trong tiếng hét tràn ngập sự thê lương.
Vũ Vũ Lan bò dậy, căm hận nhìn Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi: “Một ngày nào đó, tôi sẽ đích thân giết cậu!”
Bà ta nói rồi tập tễnh rời đi.
“Giết!”
Nhưng đúng lúc này, một luồng sát khí đáng sợ lại khóa chặt lấy bà ta.
Vũ Vũ Lan lập tức biến sắc: “Cậu không được giết tôi!”