Mục lục
Chiến Vương Ở Rể - Tiêu Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến Thần Ở Rể - Chương 733: Ý kiến bất đồng​




Nhìn dáng vẻ cung kính của người nhà họ Quan, Dương Thanh rất vui mừng.



Anh cứ tưởng sau khi trở thành gia tộc quyền thế bậc nhất tỉnh lỵ, nhà họ Quan đã quên mất người ban cho họ những thứ này.



Ban đầu, khi nhà họ Quan coi thường Dương Thanh, anh đã định hoàn toàn vứt bỏ họ, nhưng nếu họ đã nhận ra sai lầm của mình thì vẫn có thể tha thứ.



“Tôi và ông chủ Hàn nghĩ, mọi người có thể đàm phán trước, nếu nhà họ Tiết không đồng ý, vẫn ép các gia tộc quyền thế ở khắp ba tỉnh phục tùng thì đánh thôi!”



Dương Thanh lạnh nhạt nói.



Anh thực sự không muốn xung đột với người của Vương tộc, cả Vương tộc lẫn Hoàng tộc đều là những gia tộc hết sức quan trọng với nước Chiêu Châu.



Thậm chí những gia tộc quyền thế này còn đại diện cho sự giàu mạnh của Chiêu Châu nữa.



Nếu tiêu diệt nhà họ Tiết thật thì sẽ tạo thành tổn thất khổng lồ cho Chiêu Châu.



Thế nên, chỉ cần nhà họ Tiết không quá đáng, Dương Thanh có thể bỏ qua cho họ.



“Vâng, nếu cậu Thanh đã nói thế thì chúng tôi sẽ nghe theo cậu. Trong trường hợp nhà họ Tiết không đồng ý đàm phán, đành phải đánh thôi!”






Quan Chính Sơn đáp một cách dứt khoát.



“Ha ha, tốt lắm!”



Hàn Khiếu Thiên cười lớn, rõ ràng rất vui mừng.



Tô Thành Vũ có vẻ đắn đo, nhà họ Tô phát triển được tới mức này, đúng là có liên quan tới Dương Thanh, nhưng còn nhờ vào gia tộc Vũ Văn nữa.



Theo ông ta thấy, gia tộc Vũ Văn đã đứng ở đỉnh cao của Chiêu Châu, nhưng bây giờ lại có thêm nhà họ Tiết mạnh gấp mấy lần gia tộc đó.



Mấy gia tộc như họ có thể đối phó được thật ư?



Nhưng gia tộc Vũ Văn đã dặn ông ta, cho dù thế nào thì cũng phải tin tưởng Dương Thanh vô điều kiện.



Một bên là đối đầu với nhà họ Tiết, một bên là Dương Thanh, Tô Thành Vũ rất khó quyết định ngay.



“Quan Chính Sơn, ông điên rồi à?”



Kim Chí Minh và Lương Văn Khang lập tức biến sắc, tức giận chất vấn Quan Chính Sơn.



“Cậu ta là cái thá gì chứ? Ông sẵn lòng giao tương lai của nhà họ Quan cho một thằng oắt con miệng còn hôi sữa hả?”



Lương Văn Khang tức giận nói.



Kim Chí Minh cũng giận dữ nói: “Ông làm như thế, chẳng những đẩy nhà họ Quan vào bước đường cùng, mà cũng đẩy liên minh giữa chúng ta xuống vực thẳm luôn!”



“Câm miệng!”



Quan Chính Sơn tức giận quát: “Cậu Thanh là vị khách tôn quý nhất của nhà họ Quan chúng tôi và tất cả các gia tộc quyền thế ở Giang Bình, hai ông là cái thá gì chứ? Cũng dám chất vấn cậu Thanh ư?”



Nếu đã lựa chọn xong, đương nhiên Quan Chính Sơn sẽ không khiến Dương Thanh thất vọng nữa.



Kim Chí Minh và Lương Văn Khang ngơ ngác, hình như không ngờ Quan Chính Sơn sẽ quát họ ngay trước đám đông vì một cậu thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi.



Họ cùng là chủ của gia tộc quyền thế bậc nhất, cho dù Quan Chính Sơn già hơn thì cũng không thể nói chuyện với họ bằng giọng điệu này được!






“Một đám hèn nhát tự cho là đúng, nếu các cậu đã không dám đấu với nhà họ Tiết thì mau cút về gia tộc, chờ nhà họ Tiết thu phục các cậu đi!”



Hàn Khiếu Thiên cười lạnh.



Vừa nãy, thái độ của Kim Chí Minh và Lương Văn Khang với nhà họ Tiết đã chọc giận Hàn Khiếu Thiên, lúc này họ còn dám sỉ nhục Dương Thanh, đúng là không thể tha thứ được.



“Hèn nhát ư?”



Kim Chí Minh tức giận nói: “Nếu chúng tôi hèn nhát thật thì đã không đến tìm các người để thương lượng kế sách đối phó”.



Lương Văn Khang cũng lạnh lùng nói: “Các người đúng là không biết điều, chúng tôi đã phải tới tận đây để giúp các người, nhưng các người lại có thái độ như thế, đúng là quá đáng thất vọng!”



“Mọi người đừng nóng, dù sao chuyện này cũng liên quan tới sự cân bằng giữa ba tỉnh chúng ta, bất kể thế lực bên ngoài nào tham gia vào thì cũng sẽ phá vỡ sự cân bằng đó”.



Tô Thành Vũ cũng đứng dậy, vội khuyên: “Chúng ta phải hợp sức với nhau thì mới có thể đối phó với phiền phức sắp tới được. Bằng không, không gia tộc nào thắng nổi nhà họ Tiết cả”.



“Ông chủ Tô, không phải chúng tôi không phối hợp, mà nhà họ Quan và nhà họ Hàn không đồng ý. Nhà họ Tiết sắp tới rồi nhưng họ vẫn giữ thái độ như thế, còn thương lượng kiểu gì đây?”



“So với việc ép các gia tộc lớn ở ba tỉnh phục tùng luôn, làm thế này chỉ tốn thời gian hơn một chút. Với thực lực của nhà họ Tiết, chưa đầy một tháng, họ sẽ nắm giữ cả ba tỉnh, các cậu có tin không?”



Quan Chính Sơn cũng gật đầu: “Ông chủ Hàn nói không sai, ít nhất tỉnh Giang Bình chúng tôi sẽ không bao giờ cho phép nhà họ Tiết lập chi nhánh ở đó”.



“Cái nào các ông cũng không đồng ý, các ông quyết tâm tuyên chiến với nhà họ Tiết rồi chứ gì?”



Kim Chí Minh nổi trận lôi đình.



“Đánh thì đánh thôi, nếu các cậu không dám thì cút về Nam Dương và Đông Lan đi!”



Hàn Khiếu Thiên không hề khách khí.



Tuy Quan Chính Sơn không nói thẳng ra như Hàn Khiếu Thiên nhưng cũng bày tỏ thái độ: “Tỉnh Giang Bình không bao giờ cho phép nhà họ Tiết tiến vào!”



Trong số ba gia tộc lớn ở tỉnh Giang Bình, chỉ còn Tô Thành Vũ chưa tỏ thái độ thôi.



Sắc mặt của Kim Chí Minh và Lương Văn Khang vô cùng khó coi, họ chủ động tới nhà họ Quan để duy trì liên minh giữa các gia tộc, như thế thì họ mới có tiếng nói sau khi nhà họ Tiết tiến vào ba tỉnh.



Nhưng họ quá khinh thường nhà họ Tiết rồi, đừng nói là năm gia tộc lớn, cho dù tất cả các nhà quyền thế ở ba tỉnh hợp sức lại thì cũng không có tư cách đàm phán với nhà họ Tiết đâu.



“Hay, hay lắm, nếu các ông đã chán sống đến thế, thứ lỗi cho chúng tôi không theo được!”



Kim Chí Minh đứng dậy, lạnh lùng nói: “Cho dù không có các ông, chúng tôi vẫn có thể liên minh với gia tộc khác!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK