Chiến Thần Ở Rể - Chương 1498: Đều là con tốt thí
Ngay lúc cao thủ Thần Cảnh của các gia tộc tập hợp tới Hoàng phủ của Hoàng tộc họ Diệp, Dương Thanh cũng đang dẫn theo ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh cùng với hơn chục cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong trở lên do Lý Trọng mang tới, tiến về phía Hoàng phủ Diệp.
Nửa giờ sau, đoàn người của Dương Thanh đã đi tới cửa Nam của Hoàng phủ Diệp.
Lúc này, ở cửa Nam đã có mười mấy cao thủ Thần Cảnh đang trấn thủ, thấy Dương Thanh dẫn theo đoàn người tới, các cao thủ trấn giữ ở đó đều lộ vẻ sợ hãi.
Những người này đều không phải người của Hoàng tộc họ Diệp mà đều là những cao thủ đứng đầu các gia tộc khác trong Hoàng thành Diệp, trong đó đại bộ phận đều là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ và trung kỳ, chỉ có ba cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ cùng với một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong. Dĩ nhiên bọn họ cũng hiểu được, Dương Thanh đã là cao thủ Siêu Phàm Cảnh. Vị cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cầm đầu đám người trấn giữ ở đây còn từng gặp Dương Thanh trong lần tới Yến Đô tham dự tiệc mừng thọ Diệp Lâm.
Bấy giờ, thấy Dương Thanh dẫn theo đám cao thủ xuất hiện ở cửa Nam, lão ta lập tức run rẩy cả người.
Dương Thanh thờ ơ liếc mắt nhìn đám người kia rồi bất chợt bật cười khinh thường: "Hoàng tộc họ Diệp đúng là đê tiện, tập hợp hết cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp ở trong Hoàng phủ, nhưng lại cử người của các gia tộc khác trong Hoàng thành ra canh cửa".
Anh chỉ liếc sơ là có thể nhìn ra ngay thực lực của đám người này, Diệp Lâm không phải kẻ ngu, đương nhiên biết anh đã là cao thủ bậc Siêu Phàm Cảnh, nhưng lại vẫn đẩy vài gã Thần Cảnh ra đây giữ cửa, rõ ràng là muốn bọn họ ra chịu chết thay.
Lý Trọng cũng cười lạnh một tiếng: "Tôi nghe nói, trước đây Hoàng thành Diệp đã bị Hoàng tộc họ Diệp thanh lọc một lần rồi. Xem ra Hoàng tộc họ Diệp thấy như vậy còn chưa đủ, cho nên định mượn tay cậu làm suy yếu đám cao thủ Thần Cảnh của những gia tộc đứng đầu trong Hoàng thành. Như vậy, nếu Hoàng tộc họ Diệp có thể tồn tại sau cuộc chiến này, trong Hoàng thành Diệp sẽ không còn gia tộc nào có thể đủ sức đe dọa đến địa vị của Hoàng tộc họ Diệp nữa".
Nghe Lý Trọng nói thế, đám người đang trấn giữ cửa Nam lập tức sa sầm mặt.
Ban đầu bọn họ chỉ nghĩ tới chuyện mình sẽ bị đẩy ra làm con tốt thí, nhưng nào ngờ, tới Hoàng phủ họ Diệp rồi mà đến cả cổng lớn cũng không được bước qua, đã bị người của Hoàng tộc họ Diệp đẩy ra chỗ này làm nhiệm vụ.
"Các người đừng có nói bậy!"
Vị cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cầm đầu đám người cả giận nói: "Chúng tôi là một thành viên của Hoàng thành Diệp này, đương nhiên không cho phép bất cứ kẻ nào xâm phạm nơi đây, chúng tôi không chỉ chiến đấu vì Hoàng tộc họ Diệp mà còn vì chính bản thân mình".
Dương Thanh lạnh nhạt liếc nhìn lão ta một cái, nheo mắt nói: "Vậy có nghĩa là các người tính đối đầu với chúng tôi?"
"Các người dám chắc, các người có thể lấy sức mạnh của hơn chục kẻ mới tới Thần Cảnh đi đối đầu với bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh chúng tôi cùng với hơn chục cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh?"
Dương Thanh quét mắt khắp chốn, khi chạm phải ánh mắt anh, từng người đều cúi đầu theo bản năng.
Mặc dù bọn họ cũng hiểu, mình bị coi như con tốt thí nên mới bị đẩy ra canh giữ cửa Nam, nhưng bọn họ vẫn rất kiêng kị Hoàng tộc họ Diệp.
Có điều, đúng như Dương Thanh vừa nói, đám người bọn họ lấy gì để chống lại bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh?
"Mẹ kiếp, ông đây không làm nữa!"
Đúng lúc này, một cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ chợt đứng ra, giận dữ hét lớn: "Ông đây coi Hoàng tộc họ Diệp như chỗ dựa của mình, nhưng Hoàng tộc họ Diệp lại coi chúng ta như con tốt thí. Dẹp mẹ nó đi! Hoàng tộc họ Diệp mau mau bị tiêu diệt cho ông nhờ!"
Ngay lập tức, tất cả đều kinh ngạc nhìn người vừa lên tiếng.
Người nọ không hề sợ hãi, hiên ngang đối mặt với bọn họ, kích động nói: "Các người bị ngu cả rồi à? Hoàng tộc họ Diệp kia rõ ràng muốn mượn tay người khác để làm suy yếu thực lực gia tộc chúng ta". "Các người thực sự cho rằng, chỉ bằng vài kẻ tép riu như chúng ta có thể ngăn cản được đám người kia hay sao? Đừng có mơ nữa đi! So với việc đưa đầu chịu chết, chi bằng giờ ta trở mặt với Hoàng tộc họ Diệp cho rồi!"
Những lời ông ta nói khiến đám cao thủ vốn còn đang kiêng kị Hoàng tộc họ Diệp đã bắt đầu dao động.
"Ông nói rất đúng, Hoàng tộc họ Diệp rõ ràng đang đẩy chúng ta ra chết thay, tôi bỏ nhiệm vụ, nếu Hoàng tộc họ Diệp không bị diệt thì chúng ta rời khỏi Hoàng thành Diệp là xong".
"Đúng, Hoàng tộc họ Diệp bất nhân thì chớ trách chúng ta bất nghĩa, tôi cũng rời vị trí!"
"Chúng tôi cũng rời vị trí!"
...
Ngay sau đó, cả đám người còn lại đều kích động hô hào muốn rời bỏ nhiệm vụ.
Vậy là hơn chục vị cao thủ Thần Cảnh trấn giữ cửa Nam đã nhường đường mở lối, Dương Thanh thoáng nhếch miệng cười, đưa mắt nhìn Lý Trọng một cái.
Lý Trọng hiểu ngay ý của Dương Thanh, vội vã lên tiếng: "Qua hôm nay, nhà họ Lý chúng tôi sẽ thay thế vị trí Hoàng tộc họ Diệp. Các vị cứ yên tâm, gia tộc họ Lý tôi không cần các vị ra tay giúp đỡ chúng tôi đối phó với Hoàng tộc họ Diệp vào lúc này, chỉ cần các vị đừng nhúng tay vào cuộc chiến giữa bọn tôi với Hoàng tộc họ Diệp là được. Đợi sau khi nhà họ Lý tôi thay thế vị trí Hoàng tộc họ Diệp, gia tộc họ Lý tuyệt đối sẽ không động tới các vị chút nào".
"Tôi là Lý Trọng, là chủ gia tộc tiền nhiệm của họ Lý, xin bảo đảm với các vị!"
Lý Trọng vừa nói dứt lời, đám người kia vốn đang phập phồng lo lắng sau này sẽ bị Hoàng tộc họ Diệp trả thù, lập tức đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Cảm ơn ông chủ Lý đã hiểu cho, chúng tôi tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện giữa các vị với Hoàng tộc họ Diệp đâu, chúng tôi xin phép rời khỏi nơi này ngay bây giờ!"
"Cảm ơn ông chủ Lý, chúng tôi xin giải tán ngay đây!"
...
Chẳng mấy chốc, đám cao thủ trấn giữ cửa Nam đều đã rời đi hết.
Đường Bác lại nhân cơ hội khuyên can.
"Anh cả, nhà họ Đường chúng ta đông đúc giàu có, lại có quan hệ thông gia với Hoàng tộc họ Diệp, những gia tộc nhỏ kia có thể nói đi là đi, dù rời khỏi Hoàng thành Diệp cũng không chịu ảnh hưởng lớn, nhưng tất cả cơ nghiệp của chúng ta đều ở nơi này, có thể đi được sao?"
Đường Hải bất mãn nói.