Chiến Thần Ở Rể - Chương 1525: Gần như một lời thổ lộ
Thượng Quan Phó gật đầu: "Cũng có thể nói như vậy, chỉ có điều, trên người cậu ta không có chút hơi thở võ thuật nào tiết ra, tuyệt đối không có nghĩa là võ thuật của cậu ta đã mất hết, một vài cao thủ của giới võ thuật có cách để giấu kín cảnh giới võ thuật của bản thân".
Nghe đến những bí mật này, Thượng Quan Hoàng âm thầm kinh ngạc, nhưng hiện tại có thể chắc chắn một điều, Dương Thanh hoàn toàn có thể chỉ giả bộ mất võ thuật, có thể là muốn xem xem, khi mình mất đi thực lực thì sẽ có bao nhiêu người từng là bạn lại trở mặt thành thù.
Thượng Quan Hoàng nói: "Tên nhóc này quả là thâm sâu hơn người, ngay cả chú cũng không nhìn thấu được cậu ta". Thượng Quan Phó dặn dò: "Bất kể thế nào, trước khi chắc chắn cậu ta thực sự bị mất sạch tu vi võ thuật, nhất định phải đối đãi đúng lễ nghĩa, đừng có xúc phạm cậu ta, bởi một khi tu vi của cậu ta vẫn còn thì Hoàng tộc Thượng Quan này sẽ gặp đại nạn đấy".
Thượng Quan Hoàng gật đầu: "Hoàng thúc cứ yên tâm, cháu biết nên làm thế nào. Vừa rồi cháu cũng đã dựa theo kế hoạch của chúng ta, nói chuyện Thượng Quan Nhu gả vào nhà họ Lý thành Thượng Quan Nhu vì cậu ta nên mới phải hi sinh hạnh phúc bản thân, chỉ cần tu vi võ thuật của cậu ta vẫn còn thì nhất định sẽ ra tay ngăn cản việc này".
Nếu để Dương Thanh nghe thấy cuộc trò chuyện này, anh nhất định sẽ khiếp sợ cực kì. Anh công khai chuyện mình bị mất sạch tu vi võ thuật chỉ vì biết không thể tiếp tục giấu giếm chuyện này mà thôi.
Lúc này, anh đang đi theo quản gia Chương đến một khu nhà cao cấp bên trong Hoàng phủ họ Thượng Quan.
"Thưa cậu Thanh, sau này mời cậu tạm nghỉ ngơi ở đây, hai người này được phân công đến hầu hạ cậu, nếu có gì cần, cậu cứ việc sai bảo là được ạ".
Bên cạnh quản gia Chương có hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nghe quản gia Chương nói xong liền vội vàng chào hỏi: "Xin chào cậu Thanh!" . ngôn tình ngược
Dương Thanh nhíu mày, nói: "Tôi không cần bất cứ người nào hầu hạ, để bọn họ rời khỏi đây đi!"
Quản gia Chương thoáng do dự, hai cô gái này thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng thực tế cũng là cao thủ võ thuật, đây là người lão ta cố tình bố trí ở lại bên cạnh Dương Thanh, vừa là để hầu hạ Dương Thanh đồng thời còn để giám sát từng hành vi cử chỉ của anh nữa.
"Sao hả? Ở Hoàng tộc họ Thượng Quan này, tôi không có một chút tự do nào à? Ngay cả loại chuyện như không cần người hầu hạ, cũng không có tư cách quyết định?", Dương Thanh lạnh lẽo hỏi.
Quản gia Chương run người lên, kinh sợ nói: "Cậu Thanh quá lời rồi, Hoàng Chủ đã nói, cần tiếp đãi cậu theo quy chế tối cao, nếu cậu không cần người hầu hạ thì để tôi điều bọn họ đi ạ".
Dứt lời, quản gia Chương vội vã dẫn hai cô gái kia rời khỏi đó.
Bọn họ vừa đi, sắc mặt Dương Thanh liền lộ vẻ lo âu, sao anh không biết hai cô gái mà quản gia Chương vừa mang tới đây là để giám sát anh chứ?
Hiển nhiên, Hoàng tộc họ Thượng Quan này cũng không phải là một chốn an toàn, đây cũng là nguyên nhân khiến anh quyết định bảo nhà họ Lý đưa Ngải Lâm về Yến Đô khi cô ấy tỉnh lại trước khi anh lên đường tới Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Anh đã bố trí xong xuôi mọi việc, chỉ cần Ngải Lâm về tới Yến Đô là sẽ có người đưa cô ấy tới một nơi an toàn.
Chỉ có điều, hiện tại anh còn không biết Phùng Tiểu Uyển đã đưa bé Tĩnh An đi đâu rồi. Song, trước mắt không có tin tức gì truyền đến thì chính là tin tốt nhất, chưa biết chừng Phùng Tiểu Uyển đã đưa bé Tĩnh An rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan rồi cũng nên.
Đúng lúc này, chợt có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó, tiếng Thượng Quan Nhu vẳng vào trong nhà: "Cậu Thanh, tôi có thể vào không?"
Dương Thanh nói vọng ra: "Cửa không khóa, mời vào!"
Chốc lát sau, Thượng Quan Nhu đã đi tới trước mặt Dương Thanh, cười hỏi: "Ông nội tôi không làm khó cậu chứ?"
Dương Thanh lắc đầu, sắc mặt phức tạp, nhìn về phía Thượng Quan Nhu, hỏi: "Chị sắp phải gả tới nhà họ Lý?"
Không biết vì sao, Thượng Quan Nhu nghe nói thế liền lộ vẻ bối rối, nhưng chỉ thoáng chốc, tia hoảng loạn trên mặt cô ta đã biến mất, cô ta cười nói: "Cậu biết rồi à!"
Thượng Quan Nhu như muốn né tránh ánh mắt Dương Thanh, giống một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì.
Nhìn Thượng Quan Nhu như vậy, Dương Thanh biết ngay, dù vừa rồi Thượng Quan Hoàng không hoàn toàn nói thật thì ít ra có một điều này là thật, Thượng Quan Nhu không muốn kết hôn với người nhà họ Lý.
"Thượng Quan Hoàng Chủ nói, vì cứu tôi ra khỏi nhà họ Lý nên chị mới đồng ý kết hôn với con cháu nhà đó?", Dương Thanh hỏi.
Thượng Quan Nhu lập tức hiểu ra, đây nhất định là điều mà Thượng Quan Hoàng vừa nói với Dương Thanh.
Bỗng dưng cô ta không biết nên trả lời Dương Thanh thế nào, nhưng chính một chốc do dự bối rối này của cô ta đã khiến Dương Thanh gần như khẳng định, đúng là vì mình nên Thượng Quan Nhu mới đồng ý kết hôn với người nhà họ Lý.
Lát sau, Thượng Quan Nhu mới lên tiếng: "Thực ra, kết hôn với ai cũng chẳng quan trọng, dù sao tôi cũng là con gái của Hoàng tộc họ Thượng Quan, vốn không có quyền tự do quyết định hôn nhân của mình, dù có muốn kết hôn với người mình thích thì chỉ e không thể được rồi".
Cô ta hâm mộ Tần Thanh Tâm, thậm chí còn từng nghĩ, nếu mình cũng sinh ra trong một gia tộc bình thường, mình chính là Tần Thanh Tâm thì tốt biết bao.
Hồi lâu sau, Dương Thanh mới ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Quan Nhu, áy náy nói: "Xin lỗi, tôi đã làm liên lụy đến chị, nay tôi đã thành một kẻ vô dụng, dù có muốn giúp chị cũng chẳng giúp được gì".
Thượng Quan Nhu hoàn toàn không hề bất ngờ, cô ta tin Dương Thanh thực sự đã mất hết tu vi võ thuật. Cô ta chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu, rồi đột nhiên lại nhìn Dương Thanh, nghiêm túc hỏi: "Nếu như cậu có thể khôi phục tu vi võ thuật trước khi tôi phải làm dâu nhà họ Lý thì cậu sẽ ngăn cản hôn lễ này chứ?"
Dương Thanh sửng sốt, nhìn vào đôi mắt tràn ngập mong đợi của Thượng Quan Nhu, anh gật đầu không hề do dự: "Tôi sẽ ngăn cản!"
Nhận được đáp án này, Thượng Quan Nhu lập tức nở nụ cười, nói: "Có được lời này của cậu là đủ rồi! Dương Thanh, cảm ơn vì đã khiến tôi gặp được cậu ngay trong những năm tháng đẹp nhất này!"