Chiến Thần Ở Rể - Chương 61: Tình mẹ vĩ đại
Cơn đau ở cổ tay làm Tần Đại Dũng tỉnh táo một chút, đau đớn nói: "Mẹ nó, mày thả tao ra!"
Nghe Tần Đại Dũng kêu đau, Châu Ngọc Thúy và Tần Thanh Tâm mới sực tỉnh.
"Dương Thanh, anh mau thả tay ra!", Tần Thanh Tâm sốt ruột nói.
"Dương Thanh, tôi ra lệnh cho cậu lập tức ném tên khốn này ra ngoài, nếu không cậu đừng mong ở lại cái nhà này nữa", Châu Ngọc Thúy tức giận nói.
"Mẹ, bố uống say mới thế thôi. Trước đây bố có phải người như thế đâu, lẽ nào mẹ còn không biết à?"
Tần Thanh Tâm tức giận nói, sau đó nhìn Dương Thanh: "Anh đừng nghe mẹ! Mau đưa bố vào trong phòng giúp em".
Dương Thanh khẽ gật đầu, thả cổ tay của Tần Đại Dũng ra.
Đau đớn thật sự có tác dụng làm tỉnh rượu, cho dù Tần Đại Dũng còn say nhưng rõ ràng đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Ông ta trừng mắt nhìn Dương Thanh, lạnh lùng nói: "Ngay cả thằng vô dụng này cũng dám động vào ông đây à? Mày cứ chờ đấy cho tao!"
Tần Đại Dũng đe dọa xong lảo đảo đi về phòng mình.
"Dương Thanh, cậu giỏi lắm! Hôm nay cậu mới vào cái nhà này đã muốn chống lại tôi à? Nếu tôi giữ cậu lại, có phải ngày nào đó cậu sẽ làm chủ cái nhà này thay tôi không?"
Lúc này Châu Ngọc Thúy rất tức giận, giơ tay chỉ thẳng ra cửa quát: "Cậu cút ra ngoài cho tôi, sau này cũng đừng mong ở lại cái nhà này nữa".
Dương Thanh tức giận, nhưng vì Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì chứ?"
Tần Thanh Tâm khóc: "Mẹ và bố cãi nhau như vậy, còn sợ trong nhà chưa đủ loạn sao?"
"Thanh Tâm, mẹ làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho con, không muốn con lại sai lầm giống mẹ thôi! Con nhìn bố con đi, trước đây mẹ không chê ông ấy, gả vào nhà họ Tần, kết quả thì sao chứ? Ông ấy không được gia tộc ưu ái thì cũng thôi đi, bây giờ ngày nào cũng say xỉn bét nhè, thậm chí còn đánh mẹ".
Trên mặt Châu Ngọc Thúy thật sự hằn dấu tay, lúc này bà ta rất kích động nói: "Mẹ chỉ muốn con lấy người giàu có, muốn sống cuộc sống tốt đẹp cùng con, như vậy có gì là sai?"
"Nhưng dù sao anh ấy cũng là bố của Tiêu Tiêu! Chồng của con!", mắt Tần Thanh Tâm đỏ hoe nói.
"Tiêu Tiêu là con gái con, nhưng con cũng là con gái của mẹ! Mẹ rất ích kỷ, chỉ muốn con sống tốt thôi!"
Châu Ngọc Thúy càng khóc đau thương hơn: "Con sinh con gái cho cậu ta, sống như quả phụ vì cậu ta suốt năm năm. Cậu ta thì sao? Cậu ta có biết những năm qua, con phải sống một mình thế nào không? Cậu ta có tư cách làm bố của Tiêu Tiêu à? Cậu ta có tư cách làm chồng của con à? Không! Cậu ta không xứng!"
Châu Ngọc Thúy vô cùng kích động, vừa khóc vừa kể lể.
Dương Thanh đờ người ra, không nói được lời nào, trong đầu chỉ còn câu nói của Châu Ngọc Thúy: Cậu ta không xứng!
Tần Thanh Tâm liếc nhìn Dương Thanh, trong lòng thầm thương xót. Cô muốn nói cho tất cả mọi người biết, Dương Thanh không phải người kém cỏi mà là một người anh hùng bảo vệ đất nước, nhưng cô lại chẳng thể nói gì.
Buổi tối, Dương Thanh ngủ trong phòng chứa đồ. Cho dù ở đây chỉ rộng có bốn, năm mét vuông, hơn nữa còn trải chăn đệm nằm dưới đất, nhưng Dương Thanh lại cảm thấy thoải mái hơn ở dinh thự Vân Phong trị giá mấy trăm triệu rất nhiều.
Vì phòng của vợ và con gái ở ngay bên cạnh.
"Mẹ, mẹ lừa con!", Tiêu Tiêu thấy Tần Thanh Tâm chui vào trong chăn, đột nhiên tủi thân nói.
"Hả?", Tần Thanh Tâm không hiểu: "Mẹ lừa con lúc nào?"
"Không phải mẹ nói bố sẽ ở cùng với chúng ta sao?", Tiêu Tiêu rưng rưng nước mắt, muốn khóc.
"Mẹ không lừa con, bố con đang ngủ ở phòng bên cạnh mà".
"Sao bố phải ngủ ở phòng bên cạnh chứ? Tiêu Tiêu muốn bố ôm con ngủ cơ. Mẹ, con gọi bố qua được không?"
"Bố con đi làm cả ngày mệt, đã ngủ rồi, chúng ta đừng làm phiền bố nữa, được không?"
"Không! Con muốn bố cơ! Con muốn bố cơ!"
Tiêu Tiêu đột nhiên òa khóc.
Dương Thanh ở phòng bên cạnh nghe tiếng con gái khóc vội vàng lao vào: "Tiêu Tiêu đừng khóc, bố ở đây!"
Nghe tiếng bố, cô bé lập tức nín khóc, thấy Dương Thanh thì cô bé lồm cồm bò dậy, vội lao vào trong lòng Dương Thanh.
"Bố, Tiêu Tiêu tưởng bố không cần con nữa!", Tiêu Tiêu ôm chặt cổ của Dương Thanh, nước mắt lã chã nói.
"Tiêu Tiêu là con gái của bố, sao bố có thể không cần chứ?", Dương Thanh nói.
Tần Thanh Tâm thấy Tiêu Tiêu không muốn xa Dương Thanh, đột nhiên hơi ghen tỵ. Rõ ràng con gái do một tay mình chăm bẵm nuôi lớn, vừa gặp Dương Thanh không lâu đã chẳng muốn rời.
Dương Thanh dường như cảm nhận được tâm trạng của Tần Thanh Tâm, bế Tiêu Tiêu đặt lên giường, giơ tay lau nước mắt giúp cô bé, cố gắng dịu dàng nói: "Tiêu Tiêu, mai bố còn phải đi làm, bây giờ bố rất mệt, muốn đi ngủ, con cũng đi ngủ sớm với mẹ đi, được không?"
Tiêu Tiêu mím môi, lại muốn khóc: "Bố, bố có thể ngủ chung với mẹ và Tiêu Tiêu không? Bố không ở đây, Tiêu Tiêu sợ lắm!"
"Con sợ gì?", Dương Thanh nghi ngờ hỏi.
"Sợ bố không cần con nữa!", Tiêu Tiêu cuối cùng không nhịn được bắt đầu rơi nước mắt.
Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đều đau lòng khi nghe được những lời này.
Đặc biệt là Dương Thanh, tim anh đau như dao cắt. Anh rất áy náy khi nghĩ đến con gái phải thiếu tình cảm của bố suốt năm năm.
Hai mắt Tần Thanh Tâm đỏ hoe. Cho dù cô có bằng lòng chấp nhận Dương Thanh hay không, anh cũng là bố của con gái cô, không gì có thể thay đổi được.
"Tiêu Tiêu đừng khóc, Tiêu Tiêu đừng khóc nữa, bố không đi, tối nay bố sẽ ngủ với chúng ta!", Tần Thanh Tâm vội vàng nói.
Dương Thanh kinh ngạc, nhìn Tần Thanh Tâm đang sắp rơi nước mắt, trong lòng càng thấy nặng nề hơn.
Chắc cô rất khó chấp nhận chuyện phải ngủ với một người đàn ông mà mình không yêu nhỉ? Nhưng vì con gái, cô vẫn phải đồng ý.
Có lẽ đây chính là tình thương của người mẹ!
Tiêu Tiêu cuối cùng cũng nín khóc, ôm chặt cổ Dương Thanh, chỉ sợ anh đột nhiên rời đi.
Ba người cùng nằm trên một cái giường, Tiêu Tiêu nằm giữa hai người.
Cho dù là Dương Thanh hay Tần Thanh Tâm đều không thể nào ngủ được.
Có lẽ khóc mệt hoặc cảm thấy an toàn khi nằm trong lòng bố, chẳng bao lâu, Tiêu Tiêu đã ngủ rồi.
Tuy cô bé ngủ rồi nhưng hai tay vẫn ôm chặt cổ bố.
Dương Thanh thậm chí không dám động đậy, mặc cho con gái ôm.
Anh không hề thấy mệt, chỉ thấy rất hạnh phúc.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Tiêu đột nhiên lật người, thả Dương Thanh ra.
Dương Thanh lưu luyến nhìn con gái và vợ, khẽ khàng đứng dậy, nhẹ nhàng kéo chăn cho vợ và con gái rồi rời đi.
Cho dù có luyến tiếc đến mấy, anh cũng phải rời đi.
Anh biết rõ, Tần Thanh Tâm không có tình cảm với mình, tất cả chỉ vì con gái.
Nếu con gái đã ngủ, anh cũng chẳng có lý do gì để ở lại nữa.
Anh không biết, anh vừa rời đi, Tần Thanh Tâm ở trong bóng tối cũng mở mắt ra.
Một tiếng thở dài lặng lẽ vang lên.
Đêm nay đã định là một đêm không ngủ.
Đôi vợ chồng cách một bức tường đều không ngủ được.
- ---------------------------