Chiến Thần Ở Rể - Chương 218: Xin lỗi
Câu nói của Hàn Phi Phi khiến mọi người phải run sợ.
Nhất là Trần Anh Hào. Nếu không phải thấy bảo vệ xông tới chỗ mình, thậm chí anh ta còn hoài nghi mình nghe lầm.
Anh ta là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần lại bị đuổi ra ngoài trước mặt mọi người sao?
Lại còn ở Châu Thành, sân nhà của anh ta nữa.
Nhưng người đuổi anh ta là cô chủ nhà họ Hàn, anh ta không có gan phản kháng.
“Cô Hàn, cô không thể đuổi chúng tôi đi! Anh Hào là chủ nhân tương lai của nhà họ Trần đấy!”
Trịnh Mỹ Linh ngây ra một lúc rồi gào lên.
Hàn Phi Phi hừ lạnh: “Một nhà họ Trần nhỏ bé không đáng để tôi quan tâm. Đừng nói là một cậu chủ nhà họ Trần, nếu tôi đuổi chủ gia tộc họ Trần ra ngoài, ông ta dám không cút sao?”
Hiện giờ Hàn Phi Phi vô cùng hống hách.
Một cô gái hai mươi tuổi lại có khí thế mạnh mẽ như vậy, cho dù là các ông lớn của Châu Thành cũng không sánh bằng.
Sắc mặt Trần Anh Hào cực kỳ khó coi.
“Cô Hàn…”
Trịnh Mỹ Linh định tiếp tục cãi lại, Trần Anh Hào bỗng nhiên quát lớn: “Câm miệng!”
Trịnh Mỹ Linh bị dọa vội im bặt, sợ hãi nhìn Trần Anh Hào.
Đối với cô ta, Trần Anh Hào quan trọng hơn cả Hàn Phi Phi. Nhà họ Trịnh ở Châu Thành, làm gì cũng phải nhìn sắc mặt người nhà họ Trần. Nếu Trần Anh Hào thực sự gặp rắc rối, không chỉ cô ta mà toàn bộ nhà họ Trịnh đều sẽ bị liên lụy.
“Tạm biệt cô Hàn!”
Trần Anh Hào bị người ta xua đuổi nhưng không muốn mất mặt, vẫn lịch sự chào tạm biệt Hàn Phi Phi rồi mới rời đi.
Trước khi đi, Trịnh Mỹ Linh còn trừng mắt dữ tợn nhìn Dương Thanh.
Theo cô ta thấy, mọi chuyện đều tại Dương Thanh mà ra. Nếu không vì anh, sao cô ta và Trần Anh Hào lại bị đuổi ra ngoài?
Dương Thanh vẫn bình tĩnh quan sát hết thảy, giống như không liên quan gì tới mình.
“Kẻ đáng ghét đã cút rồi. Bây giờ anh nên cho tôi một lời giải thích đi chứ?”
Hàn Phi Phi chợt nói với Dương Thanh.
Rất nhiều người nhìn anh với ánh mắt thương hại.
Bọn họ thấy Trần Anh Hào chỉ yêu cầu kiểm tra thư mời của Dương Thanh đã bị Hàn Phi Phi đuổi đi. Vừa rồi Dương Thanh dõng dạc tuyên bố ngọc Như Ý kia là giả trước mặt mọi người, chỉ e kết cục sẽ thảm hơn nữa.
Nhưng cũng có nhiều người tò mò muốn biết Hàn Phi Phi sẽ làm gì Dương Thanh.
Anh nhìn miếng ngọc Như Ý trong tủ kính trưng bày, bỗng nhiên lên tiếng: “Chỉ có ngọc tồn tại lâu đời mới hình thành vết ố do thấm nước tự nhiên. Nhưng miếng ngọc Như Ý này thì khác, ngọc là thật nhưng màu sắc là giả!”
“Ngọc là thật màu sắc là giả? Nghĩa là sao?”
Hàn Phi Phi nghi hoặc hỏi, giống như một cô học trò ham học hỏi.
Mọi người thấy vậy rất ngạc nhiên. Cô nàng hống hách vừa rồi đuổi Trần Anh Hào đi và bây giờ cứ như hai người khác nhau.
Thậm chí nhiều người còn hoài nghi hai người họ đã quen nhau từ trước.
“Ngọc là hàng thật, nhưng chất lượng chẳng ra gì”.
Dương Thanh chẳng thèm để ý tới sắc mặt mọi người đang dần thay đổi, chỉ chăm chú nhìn thanh ngọc Như Ý nhuộm hồng kia, nói tiếp: “Người ta luôn dùng ngọc kém chất lượng để tạo ra ngọc cổ giả, ngọc không thuần khiết nên đường vân rất thô ráp, màu ngọc không sáng bóng”.
“Giống như miếng ngọc Như Ý này, cô nhìn màu của nó đi, vừa xỉn vừa tối. Bởi vì nó có từ lâu đời, vết ố lại do người xưa tạo ra nên rất khó phân biệt thật giả. Loại ngọc bị thấm nước nhân tạo trước khi được tìm thấy này rất hiếm thấy”.
Nghe vậy, Hàn Phi Phi đi tới trước tủ kính tập trung quan sát.
“Đúng là sắc ngọc không thuần khiết, cũng không sáng bóng!”
Hàn Phi Phi không khỏi kinh ngạc nhìn Dương Thanh.
“Nhưng chỉ dựa vào màu sắc để phân biệt thật giả không đủ sức thuyết phục”.
Ánh mắt của cô ta lóe lên tia giảo hoạt.
“Ngọc bị thấm nước tự nhiên sẽ bị đổi màu ở cả phía trong. Còn đồ giả chỉ có vết ố ở mặt ngoài”.
Dương Thanh cười nhạt nói tiếp: “Ngoài ra, ngọc thấm nước nhân tạo có vết ố màu đỏ hoặc màu xanh lục thì có thể lau bằng cồn sát trùng. Miếng ngọc này có vết ố màu đỏ, cô Hàn có thể thử xem!”
Hàn Phi Phi không chút do dự ra lệnh cho người đàn ông trung niên mặc vest đứng cạnh: “Lấy ít cồn sát trùng tới đây!”
“Vâng thưa cô chủ!”
Người đàn ông trung niên vội vàng rời đi.
Mọi người xung quanh cũng tò mò muốn biết Dương Thanh nói đúng hay sai.
Hàn Phi Phi mỉm cười nhìn Dương Thanh: “Không ngờ anh hiểu về ngọc như vậy! Hay là sau này đi theo tôi làm việc đi! Tôi đảm bảo đời này anh không cần lo cơm áo nữa!”
Tất cả mọi người giật mình kinh hãi.
Dương Thanh không những không bị đuổi đi mà còn được Hàn Phi Phi coi trọng.
Anh chỉ lạnh lùng đáp: “Đừng nói là cô, kể cả nhà họ Hàn cũng không có tư cách ra lệnh cho tôi làm việc!”
Câu nói này của anh khiến đám người còn lại đều run sợ.
Đứng trước mặt người nhà họ Hàn nói nhà họ Hàn không có tư cách ra lệnh cho mình, đúng là quá ngông cuồng!
Cho dù có hiểu biết về ngọc cũng không thể phách lối trước mặt người nhà họ Hàn như vậy được chứ?
Nhưng Hàn Phi Phi lại chẳng hề tức giận, chỉ cười híp mắt nhìn anh: “Anh còn kiêu ngạo hơn tôi nghĩ!”
Dương Thanh cảm thấy kỳ quái, giống như cô ta đã biết anh từ trước.
Đúng lúc này, nhân viên mang cồn sát trùng tới.
“Làm theo lời anh ta, thấm cồn lau miếng ngọc này đi!”
Hàn Phi Phi ra lệnh.
Tất cả đều chạy tới vây xem.
Nhân viên cẩn thận lấy miếng ngọc ra ngoài, lau bằng nước cồn.
Ban đầu không thấy có phản ứng gì, nhưng khi lau đến lần thứ ba, bề ngoài miếng ngọc dần thay đổi.
“Nhạt đi thật kìa!”, bỗng có người hoảng hốt kêu lên.
Màu đỏ của miếng ngọc đã phai nhạt hơn rất nhiều so với lúc đầu.
Sắc mặt Hàn Phi Phi cũng dần trở nên khó coi: “Lau tiếp đi!”
Nhân viên đổ cồn vào lau thêm bảy, tám lần nữa, mỗi lần lau xong màu đỏ lại nhạt đi.
Cuối cùng, màu đỏ đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một miếng ngọc Như Ý màu trắng bình thường.
Lúc này mọi người mới tin lời Dương Thanh nói, miếng ngọc cổ này là giả!
Bọn họ nhao nhao nhìn sang Dương Thanh, không ai dám coi thường anh nữa.
Tần Thanh Tâm vốn đang lo lắng cho anh cũng âm thầm thở phào một hơi.
“Xin hỏi cô Hàn còn muốn tôi xin lỗi nữa không?”
Dương Thanh cười híp mắt nói với Hàn Phi Phi.
“Xin lỗi anh Dương, vừa rồi là tôi sai!”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hàn Phi Phi vốn kiêu căng phách lối lại cúi đầu chín mươi độ trịnh trọng xin lỗi Dương Thanh.
- ---------------------------