Mục lục
Chiến Vương Ở Rể - Tiêu Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1581: Người phụ nữ của tôi​




Sau mấy phút ngắn ngủi, đám mây đen trên bầu trời Hoàng thành Thượng Quan đã biến mất, mọi thứ đã bình thường trở lại.



Dương Thanh và người bảo vệ của Hoàng tộc họ Thượng Quan đứng một mình trên một tảng đá, hai người nhìn nhau. Sắc mặt Dương Thanh trắng bệch, hơi thở võ thuật trên người cũng hơi phập phồng.



Còn người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan, khóe miệng có vết máu, giống như che giấu thương thế trong cơ thể.



"Phụt!"

Bỗng nhiên, người bảo vệ của Hoàng tộc họ Thượng Quan phun một ngụm máu, hơi thở võ thuật trên người rút lui như thủy triều, biến mất trong tích tắc.



Ngược lại Dương Thanh, ngoài sắc mặt trắng bệch ra thì hơi thở võ thuật lan tràn từ trên người anh vẫn mạnh mẽ.



"Ông thua rồi!"



Dương Thanh thốt lên, nhưng trên mặt không hề lộ ra sự khinh thường hay mỉa mai người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan, bởi vì chỉ có anh mới biết mình phải trả giá đắt thế nào mới có thể đánh bại đối thủ.



Hiện giờ, võ công của Dương Thanh đã bước vào Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng bởi vì tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh nên bây giờ anh có thể sử dụng phép hô hấp tầng thứ sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, có nghĩa là ít nhất anh có thể bộc phát thực lực của Siêu Phàm Lục Cảnh.



Nhưng nếu chỉ dựa vào phép hô hấp tầng thứ sáu còn lâu mới là đối thủ của người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan.






Sở dĩ Dương Thanh có thể đánh bại đối thủ là bởi vì anh đã sử dụng huyết mạch cuồng hóa, mà khi sử dụng huyết mạch cuồng hóa này, sẽ gặp phải một tác dụng phụ rất nghiêm trọng, đó là khiến cho các cơ quan của mình dần trở nên kiệt quệ.



Trước đó cụ Đổng đã từng nói với Dương Thanh, dù võ công có đột phá vào Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nếu chưa đến đường cùng thì tuyệt đối không được sử dụng huyết mạch cuồng hóa. Có thể tưởng tượng anh đã trả giá cỡ nào khi sử dụng huyết mạch cuồng hóa này.



"Rốt cuộc cậu là ai? Rõ ràng chỉ là Siêu Phàm Ngũ Cảnh thế mà lại có thể bộc phát ra thực lực của Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong?"



Sắc mặt của người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan nghiêm nghị hỏi Dương Thanh.



Không phải ông ta chưa từng gặp thiên tài võ thuật có thể vượt cảnh giới đánh bại kẻ địch, nhưng cao thủ có thể vượt hai cảnh giới để đánh bại kẻ địch thì lại càng hiếm thấy.



Mà lão ta là người bảo vệ Hoàng tộc, chứ nào phải là cao thủ Siêu Phàm Cảnh tầm thường.



Muốn lấy thấp hơn hai cảnh giới để đánh bại lão ta, khó hơn lên trời.



Nhưng Dương Thanh đã làm được.



Bây giờ lão ta bị thương nặng, hoàn toàn không còn sức chiến đấu, trong khi Dương Thanh chỉ bị thương nhẹ, vẫn duy trì được sức chiến đấu mạnh mẽ.



Dương Thanh vô cảm nhìn lão ta nói: "Nếu tôi nói tôi cũng không biết mình là ai, ông có tin không?"



Người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan nhíu mày. Quả thật lão ta không tin, thiên tài võ thuật này lại là kẻ vô danh.



Dù trong những gia tộc cổ võ kia Dương Thanh cũng có thể là cao thủ hàng đầu ở đó ấy nhỉ?



Không một gia tộc nào có thể cho phép một người như vậy lưu lạc bên ngoài.



"Nếu cậu không muốn nói cho tôi biết thì thôi vậy!"



Người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan bỗng thở dài, nói với Dương Thanh: "Thua là thua, nếu tôi đã thua thì sống chết của tôi đều do cậu quyết định!"



"Đương nhiên, trước khi giết tôi, tôi vẫn là có lòng tốt khuyên cậu một câu, nếu cậu giết tôi sẽ mang tới họa chết người cho cậu".






Dương Thanh nghe người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan nói xong thì nhíu mày, lạnh giọng nói: "Ông uy hiếp tôi?"



Đối phương lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở cậu thôi. Bởi vì tôi không muốn vì tôi mà khiến một thiên tài võ thuật như cậu phải mất mạng, rất đáng tiếc".



"Với tư cách là người bảo vệ của Hoàng tộc, tôi bị ràng buộc bởi một số quy tắc. Không phải là tôi không muốn cứu người Hoàng tộc họ Thượng Quan mà do quy tắc trói buộc. Khi nào Hoàng tộc họ Thượng Quan gặp phải họa diệt tộc, tôi mới có thể ra tay, nếu không một khi tôi ra tay sẽ vi phạm quy tắc".



"Có một số chuyện tôi không thể nói với cậu, tôi chỉ có thể nói với cậu tuy cậu rất mạnh nhưng vẫn không là gì so với những người kia".



Dương Thanh có thể nhận ra người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan không có ác ý với anh, mà thật sự đang nhắc nhở anh một ít chuyện.



Dù lão ta không nói rõ ràng nhưng Dương Thanh cũng biết được một số việc. Thứ nhất những người bảo vệ này cũng là bất đắc dĩ. Bởi vị bản thân bọn họ đều bị thế lực nào đó khống chế. Thứ hai, bọn họ phải tuân theo quy tắc, chỉ khi nào hoàng tộc đừng trước nguy cơ bị diệt vong, bọn họ mới được ra tay.



Ngoài ra, nếu Dương Thanh giết người bảo vệ của bất kỳ hoàng tộc nào anh đều sẽ bị thế lực phía sau bọn họ đuổi giết.



Dương Thanh đột nhiên hỏi: "Nói vậy, sở dĩ ông xuất hiện đánh với tôi là vì tôi sẽ khiến Hoàng tộc họ Thượng Quan bị tiêu diệt?"



Người bảo vệ của Hoàng tộc họ Thượng Quan hờ hững nói: "Với thực lực mạnh mẽ của cậu muốn tiêu diệt Hoàng tộc họ Thượng Quan dễ như trở bàn tay."



Lúc này Dương Thanh mới hiểu rõ thì ra là nguyên nhân này. Sở dĩ sau khi anh xuất hiện ở Hoàng tộc họ Thượng Quan thì đối phương mới xuất hiện theo, nguyên nhân không phải vì bị anh kích động, dù anh không nói khích thì đối phương cũng sẽ xuất hiện.



Dương Thanh im lặng, bình tĩnh nhìn người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan, mà đối phương cũng đang bình tĩnh nhìn anh. Hai người đều không lên tiếng.



Một lúc lâu, Dương Thanh bỗng xoay người, sau khi đã đi rất xa, đột nhiên một giọng nói truyền tới: "Tôi sẽ không tiêu diệt Hoàng tộc họ Thượng Quan!"



Dứt lời bóng dáng của Dương Thanh biến mất trên đỉnh núi Thanh Sơn.



Vẻ mặt của người bảo vệ Hoàng tộc Họ Thượng Quan lộ ra vẻ thoải mái, nở nụ cười tự giễu: "Không ngờ, mình đường đường là người bảo vệ Hoàng tộc mà cũng có ngày hôm nay?"



Nói xong, lão ta cũng rời khỏi Thanh Sơn. Lần này đấu với Dương Thanh, lão ta bị thương rất nặng nếu không tu luyện mấy tháng e là khó khôi phục được.



Thượng Quan Tử Mặc cũng nói: "Anh cả nói không sai, bây giờ Dương Thanh không phải là đối thủ của người bảo vệ, thì sau này cũng sẽ không. Cậu ta muốn đụng đến Hoàng tộc, trừ khi bước qua được ải của người bảo vệ trước đã".



Trên mặt Thượng Quan Hoàng cũng hơi nghiêm nghị, ánh mắt liếc nhìn mọi người, sau đó nói: "Từ hôm nay trở đi, đại hoàng tử Thượng Quan Tử Chí, là người thừa kế Hoàng vị của Hoàng tộc họ Thượng Quan, chọn ngày lành để làm lễ sắc phong! "



Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả bản thân Thượng Quan Tử Chí cũng không ngờ Thượng Quan Hoàng sẽ phong ông ta làm người thừa kế trong hoàn cảnh như vậy.



Sắc mặt Thượng Quan Tử Mặc đờ đẫn, đến cuối cùng thậm chí ông ta cũng không có cơ hội cạnh tranh với Thượng Quan Tử Chí.



Nhưng đúng lúc này, một luồng khí thế võ thuật khủng bố đột nhiên nhiên bao trùm Hoàng phủ họ Thượng Quan, một giọng nói lạnh lẽo chợt vang lên: "Thượng Quan Hoàng, ông thật to gan, ngay cả người phụ nữ của tôi mà ông cũng dám giam lỏng?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK