Chiến Thần Ở Rể - Chương 160: Các người gặp xui xẻo rồi
Tần Đại Dũng bị đánh rất mạnh, suýt ngất.
Nhưng sau khi ông ta nghe Vương Lộ Dao nói muốn lục tìm chìa khóa, còn muốn đi vào, chẳng biết ông ta lấy đâu ra sức lực, đột nhiên bò dậy.
Hai người đàn ông còn chưa kịp phản ứng, Tần Đại Dũng đã cầm lấy chìa khoá và ném từ cầu thang qua cửa sổ.
"Fuck! Không ngờ ông ta lại ném chìa khóa rồi!"
Hai người đàn ông nổi giận, đi tới tay đấm chân đá một trận.
"Hai con đàn bà khốn kiếp bên trong nghe rõ cho tao, lần này xem như chúng mày may mắn. Nếu để tao nhìn thấy chúng mày một lần nào nữa, tao tuyệt đối sẽ không tha cho chúng mày đâu”. . ngôn tình sủng
Vương Lộ Dao đi tới cửa gian phòng, cao giọng nói.
Nói xong, bà ta dẫn theo hai người rời đi.
Bọn họ vừa mới đi, cửa thang máy tầng mười sáu lại mở ra. Năm sáu người thanh niên cầm gậy trong tay lao ra.
"Fuck, người đâu rồi?"
Cậu thanh niên tóc vàng dẫn đầu quát một tiếng, mới đi được mấy bước lại thấy Tần Đại Dũng đã bị ngất, nằm trên cầu thang.
Mặt cậu tóc vàng biến sắc. Vương Cường vừa gọi điện thoại tới, bảo cậu ta tự mình dẫn anh em đến cứu người, còn nói cho cậu ta biết thân phận của người bị đánh cao hơn cả Vương Cường.
Cậu ta đã chạy tới đây với tốc độ nhanh nhất, nhưng vẫn không kịp cứu người.
"Nhanh đưa người tới bệnh viện!"
Cậu tóc vàng nhìn thấy máu trên cầu thang mà giật mình, lập tức hoảng hốt. Cậu ta đâu phải chưa từng thấy cảnh tượng thê thảm hơn vậy, nhưng thân phận của người trước mắt này còn cao hơn sếp của cậu ta đấy!
Tần Thanh Tâm bị nhốt trong phòng, đang không ngừng đập cửa. Lúc này cậu tóc vàng mới ý thức được trong phòng còn có người.
"Xin hỏi có phải là cô Tần không? Chúng tôi tới cứu cô đây”.
Cậu tóc vàng thu xếp cho người đưa Tần Đại Dũng đi bệnh viện, cậu ta lại đứng ở cửa, dè dặt hỏi.
Tần Thanh Tâm vội vàng nói: "Tôi bị nhốt ở trong phòng, bố tôi mới ném chìa khóa qua cửa sổ cầu thang rồi. Các anh nhanh tìm chìa khóa giúp tôi”.
"Cô Tần chờ một lát, tôi qua tìm ngay đây”.
Cậu tóc vàng gọi một cuộc điện thoại. Ngay lập tức, có mười mấy người lao ra khỏi quán Karaoke gần đó, tìm chìa khóa ở dưới tầng.
Cậu ta lại gọi điện cho Vương Cường để báo cáo về chuyện xảy ra ở bên này.
Khi Vương Cường biết được Tần Đại Dũng bị đánh tới ngất xỉu, cả người gã đều toát mồ hôi lạnh.
"Khốn kiếp, bố mày đã dặn mày thế nào? Tao đã bảo mày đi cứu người với tốc độ nhanh nhất cơ mà? Mẹ nó, mày muốn hại chết tao đúng không?", Vương Cường hét vào điện thoại.
Cậu tóc vàng sợ đến suýt khóc: "Anh Cường, em thật sự đã chạy nhanh lắm rồi, nhưng vẫn tới muộn”.
"Mày bớt nói thừa đi, lập tức tìm video giám sát của khu căn hộ cho tao, xem rốt cuộc là ai đánh ông Tần. Còn nữa, xem những người đó đi đâu. Lúc tao tới khu căn hộ mà mày còn chưa kiểm tra ra được thì đừng trách tao!", Vương Cường tức giận nói.
"Vâng, anh Cường, em qua kiểm tra ngay đây!"
Cậu tóc vàng nói xong lại cúp máy, vội vàng thu xếp người tới phòng giám sát của quản lý khu căn hộ.
Lúc Dương Thanh chạy tới phòng 1602, người của cậu tóc vàng đúng lúc tìm được chìa khoá, mở cửa phòng ra.
"Tâm, em không sao chứ?"
Thấy Tần Thanh Tâm, Dương Thanh vội hỏi.
Mắt Tần Thanh Tâm sưng lên vì khóc, lập tức nhào vào lòng Dương Thanh, ôm anh vừa khóc vừa nói: "Em không sao. Bố muốn cứu em nên đẩy em vào phòng rồi khóa cửa lại. Em không ra được!"
Tần Thanh Tâm khóc thảm thiết. Cô vừa nhìn thấy Dương Thanh thì chẳng khác nào tìm được chỗ dựa, khóc nức nở như muốn trút hết những uất ức trong lòng.
Cô thấy rõ cảnh Tần Đại Dũng bị đánh qua mắt mèo, nhưng cách một cánh cửa, cô lại chẳng giúp gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân của mình bị đánh. Cô thật sự không chịu nổi.
Nhìn Tần Thanh Tâm khóc nức nở, ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo, ôm thật chặt lấy cô và trịnh trọng nói: "Em yên tâm đi, bất kể là ai, anh đều sẽ bắt kẻ đó phải trả giá đắt!"
"Là Vương Lộ Dao, người phụ nữ nhà họ Trương kia. Chính là người phụ nữ đã đánh mẹ trong lần Y Y mời chúng ta ăn cơm”, Tần Thanh Tâm vội nói.
Dương Thanh híp mắt lại: "Được, anh biết rồi!"
Ánh mắt anh vô cùng đáng sợ, trên người như tỏa ra hơi lạnh, nhiệt độ trong phòng dường như cũng giảm xuống mất mấy độ.
Châu Ngọc Thúy không nhịn được run lên. Thấy Dương Thanh như vậy, tim bà ta đập thình thịch.
"Vậy được rồi, anh thu xếp cho người đưa em tới bệnh viện thăm bố. Chuyện còn lại cứ giao cho anh xử lý!"
Dương Thanh cố nén cơn giận, nhìn Tần Thanh Tâm nói.
Tần Thanh Tâm còn chưa kịp trả lời, anh đã xoay người nhìn Vương Cường đang nơm nơp lo sợ, đứng bên cạnh: "Anh đưa vợ tôi tới bệnh viện. Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội anh!"
"Vâng, cậu Thanh yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô Tâm cẩn thận!", Vương Cường run lên, vội vàng đáp.
"Em đi đi!"
Dương Thanh liếc nhìn Tần Thanh Tâm nói.
Tần Thanh Tâm cũng đang lo lắng cho Tần Đại Dũng, vội đi theo Vương Cường.
Bọn họ vừa ra khỏi thang máy thì cậu tóc vàng chạy tới, vội vàng báo cáo với Vương Cường: "Anh Cường, em đã điều tra ra được rồi. Hai người kia là người của nhà họ Hùng. Bọn họ vừa đi về phía nhà họ Hùng”.
Dương Thanh khẽ nhíu mày. Không phải Tần Thanh Tâm nói người phụ nữ kia là người con dâu nhà họ Trương à?
Sao bọn họ lại đi tới nhà họ Hùng?
"Cậu Thanh, đây là đàn em của tôi Hoàng Vũ, tôi bảo nó đi theo cậu nhé?", Vương Cường dè dặt hỏi.
Dương Thanh lạnh lùng nói: "Đi với tôi tới nhà họ Hùng!"
Nghe Dương Thanh nói vậy, Hoàng Vũ thầm kinh ngạc. Nhà họ Hùng là gia tộc hàng đầu ở Giang Hải, địa vị gần ngang với bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải. Dương Thanh lại muốn dẫn cậu ta đi tới nhà họ Hùng. Vậy chẳng phải là đi chịu chết sao?
Thấy Hoàng Vũ ngây người, Vương Cường đánh vào đầu cậu ta, tức giận nói: "Cậu Thanh bảo mày đi với cậu ấy tới nhà họ Hùng, mày còn ngây ra đó làm chó gì?"
Hoàng Vũ dè dặt nhìn Dương Thanh đã đi trước, lo lắng nói: "Anh Cường, em nói là nhà họ Hùng, gia tộc hàng đầu Giang Hải đấy”.
"Bố mày đương nhiên biết là nhà họ Hùng đấy rồi. Mày còn nói vớ vẩn nữa thì cút cho tao!"
Vương Cường nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu không phải Dương Thanh căn dặn gã phải đích thân đi bảo vệ Tần Thanh Tâm, gã đã đi theo Dương Thanh tới nhà họ Hùng rồi.
Đến lúc này, Hoàng Vũ mới ý thức được người thanh niên kia không hề đơn giản. Nếu không Vương Cường biết rõ sẽ đi tới nhà họ Hùng, sao có thể còn bảo cậu ta đi theo.
"Anh Cường, em hiểu rồi!"
Ánh mắt Hoàng Vũ kích động, cậu ta biết đây chính là một cơ hội của mình.
"Cút nhanh đi! Mệnh lệnh của cậu Thanh chính là lệnh của tao. Không đúng, mày phải xem mệnh lệnh của cậu Thanh là thánh chỉ. Cho dù cậu ấy có bảo mày đi chết, mày cũng không thể do dự, đây là thời cơ của mày đấy, hiểu chưa?"
Vương Cường nghiến răng nói. Nếu không phải thời gian cấp bách, gã nhất định sẽ cho Hoàng Vũ biết sự lợi hại của Dương Thanh.
"Anh Cường yên tâm, chắc chắn em sẽ không để anh phải thất vọng đâu!"
Hoàng Vũ nói xong lại vội vàng đuổi theo Dương Thanh.
Vương Cường nhìn theo bóng lưng của Dương Thanh, thì thào nói: "Qua hôm nay, sợ là Giang Hải sẽ không còn nhà họ Hùng nữa. Các người dám đắc tội cậu Thanh, cũng xem như gặp xui xẻo rồi!"
- ---------------------------