Chiến Thần Ở Rể - Chương 423: Các ông xứng chắc?
Cuộc gọi vừa rồi là của Hàn Khiếu Thiên.
Tuy ông cụ chỉ nói mấy câu ngắn gọn nhưng Dương Thanh vẫn rất tức giận.
Ngay vừa rồi, một gia tộc quyền thế của tỉnh Nam Dương đã bị Hiệp hội Võ thuật tiêu diệt.
Tỉnh Nam Dương là tỉnh kế cận Giang Bình, địa vị của gia tộc vừa bị tiêu diệt kia ở Nam Dương tương đương với địa vị của nhà họ Hàn ở tỉnh Giang Bình.
Một chiếc xe Phaeton màu đen lao vun vút về phía tỉnh Nam Dương.
Nhà họ Chu ở tỉnh Nam Dương!
Trong một trang viên sang trọng, đèn đuốc sáng trưng.
Những người đứng đầu các gia tộc lớn của tỉnh Nam Dương đã tề tựu đông đủ trong phòng họp rộng lớn.
Ngoại trừ những người đứng đầu các gia tộc của tỉnh Nam Dương, ở đây còn có hai người tới từ tỉnh Giang Bình là Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải.
Sau khi nhà họ Ninh và nhà họ Mạnh của Giang Bình bị tiêu diệt, ba gia tộc quyền thế nhất tỉnh lỵ chỉ còn lại một mình nhà họ Hàn.
Nhà họ Trần vốn chỉ xếp sau ba gia tộc lớn đó, nay nhờ vào người đứng đầu tỉnh Giang Bình là Dương Thanh nhanh chóng vươn lên trở thành gia tộc quyền thế thứ hai của tỉnh Giang Bình.
Mỗi người đều cầm một tấm thiệp mời thếp vàng.
Nếu Dương Thanh có mặt ở đây, anh sẽ nhận ra thiệp mời này giống hệt thiệp mời Hiệp hội Võ thuật gửi cho anh.
"Mọi người nghĩ sao về chuyện nhà họ Hồ bị Hiệp hội Võ thuật tiêu diệt?"
Bóng người già nua ngồi trên ghế chủ tọa nhìn xung quanh, trầm giọng hỏi.
Lão ta chính là ông chủ của gia tộc họ Chu, Chu Quảng Chí.
Nếu không phải nhà họ Hồ bị diệt, lão ta sẽ không tự mình ra mặt chủ trì cuộc họp lần này.
Nhà họ Chu vốn là gia tộc quyền thế thứ hai của tỉnh Nam Dương. Nay nhà họ Hồ đã bị diệt, nhà họ Chu chiếm vị trí hàng đầu.
"Thưa ông chủ Chu, rõ ràng lần này Hiệp hội Võ thuật muốn nhằm vào tỉnh Nam Dương, tiêu diệt nhà họ Hồ chính là đòn cảnh cáo dành cho chúng ta!"
Một người đàn ông trung niên mặt chữ điền lên tiếng đầu tiên.
"Ông chủ Vương nói rất đúng. Nhà họ Hồ chống lại Hiệp hội Võ thuật chỉ là cái cớ chó má để bọn Hiệp hội Võ thuật khống chế tỉnh Nam Dương mà thôi".
"Ông chủ Hồ là người ôn hòa mềm mỏng, sao bỗng dưng lại gây chuyện với Hiệp hội Võ thuật?"
"Hiệp hội Võ thuật thật là quá đáng!"
...
Có người mở đầu, đám người còn lại thi nhau mắng chửi, ai nấy đều tỏ vẻ cực kì phẫn nộ.
"Ông chủ Hàn thấy thế nào?"
Đợi mọi người yên tĩnh trở lại, Chu Quảng Chí mới hỏi Hàn Khiếu Thiên.
Hàn Khiếu Thiên nghiêm túc nói: "Ngày hôm qua, Hiệp hội Võ thuật vừa mới phát thiệp mời cho các gia tộc lớn của tỉnh Giang Bình. Bọn họ muốn tổ chức một hội võ ở sân vận động tỉnh vào ngày 15 tháng 8 này để chọn lại người đứng đầu tỉnh Giang Bình".
"Hôm nay, nhà họ Hồ của tỉnh Nam Dương bị diệt, Hiệp hội Võ thuật cũng đã phát thiệp mời cho các gia tộc lớn của tỉnh Nam Dương, nội dung y hệt, chỉ khác ở chỗ tỉnh Nam Dương dùng võ chọn ra người đứng đầu Nam Dương".
"Dã tâm của Hiệp hội Võ thuật quá lớn. Rõ ràng lần này bọn họ muốn nuốt trọn cả tỉnh Nam Dương lẫn Giang Bình!"
"Nếu chúng ta không thể phản kháng, chỉ e từ nay về sau sẽ bị ép buộc trở thành gia tộc phụ thuộc của Hiệp hội Võ thuật".
"Nếu Hiệp hội Võ thuật đã muốn khiêu khích cả hai tỉnh, chúng ta nên liên minh với nhau để cùng đối phó".
Lời Hàn Khiếu Thiên nói giống như một viên thuốc an thần tặng cho các gia tộc lớn của tỉnh Nam Dương.
Trần Hưng Hải cũng tỏ thái độ: "Ông chủ Hàn nói rất đúng, chúng ta phải đoàn kết lại, để Hiệp hội Võ thuật biết chúng ta không phải cá nằm trên thớt mặc người mổ xẻ!"
Chu Quảng Chí mời Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải tới đây chính là vì những lời này.
"Ông chủ Hàn, ông chủ Trần, hai vị thật trượng nghĩa! Tôi xin thay mặt các gia tộc của tỉnh Nam Dương tỏ lòng biết ơn chân thành tới hai vị!"
Chu Quảng Chí đứng lên tỏ lòng biết ơn với hai vị chủ gia tộc kia ngay trước mặt mọi người.
"Ông chủ Chu quá lời rồi. Tại Hiệp hội Võ thuật gây sự trước, chúng ta không thể không đoàn kết với nhau!", Hàn Khiếu Thiên vội vàng nói.
"Đúng rồi, không biết bao giờ người đứng đầu tỉnh Giang Bình mới tới?", Chu Quảng Chí đột nhiên hỏi.
Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải chỉ đại diện cho những gia tộc lớn của tỉnh Giang Bình mà thôi. Người đứng đầu tỉnh Giang Bình mới là người lão ta mong đợi nhất.
Hàn Khiếu Thiên liếc nhìn đồng hồ nói: "Từ Giang Hải tới Nam Dương chừng hơn 150 cây số, nếu không tắc đường thì phải lái xe mất hai tiếng. Chắc cậu ấy cũng sắp đến rồi".
"Cậu ta chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, có tư cách gì được coi là người đứng đầu tỉnh Giang Bình?"
Đúng lúc này, một giọng nói châm chọc bỗng vang lên: "Tôi thấy thì vị trí người đứng đầu tỉnh Giang Bình này chẳng khác gì một trò đùa!"
Người vừa lên tiếng chính là người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài màu xanh ngồi cạnh Chu Quảng Chí.
Ông ta vừa lên tiếng, cả phòng họp lập tức chìm vào yên lặng. Mọi người kinh ngạc nhìn ông ta.
"Khốn kiếp! Cậu nói cái gì?"
Hàn Khiếu Thiên nổi giận đứng phắt dậy.
Trần Hưng Hải cũng giận dữ ra mặt, lạnh lùng nói: "Tôi không cần biết cậu là ai, nhưng đã dám nhục mạ cậu Thanh thì tốt nhất mau xin lỗi đi!"
"Muốn tôi xin lỗi à?"
Gã trung niên áo xanh kia cười lạnh một tiếng, châm chọc nhìn Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải: "Các ông xứng chắc?"