Chiến Thần Ở Rể - Chương 1300: Ông thua rồi
Sau khi thăm dò biết được thực lực của Dương Thanh rất mạnh, Lục Xuyên nhanh chóng rời đi.
Vừa ra khỏi biệt thự, ông ta lập tức tìm đến chủ nhà họ Lục.
"Bố ơi, con có một tin tốt cho bố đây!"
Lục Xuyên hào hứng nói với chủ nhà họ Lục.
"Ồ? Tin tốt gì có thể làm con kích động như vậy?"
Lục Nguyên Thông rất ngạc nhiên.
Lục Xuyên được chính mình chỉ định làm chủ nhân tương lai của nhà họ Lục nên lão biết đứa con trai này chưa một lần nào mất bình tĩnh như bây giờ.
Lục Xuyên vội vàng báo cáo: "Tinh Tuyết mang về một cao thủ rất mạnh, ít nhất ở Vương Cảnh trung kỳ, có thể là Vương Cảnh hậu kỳ nữa đấy ạ!”
"Sao cơ?"
Lục Nguyên Thông đang ngồi trên ghế mây, nghe thế thì thảng thốt đứng bật dậy.
"Con nói Tinh Tuyết mang một cao thủ có thực lực ít nhất là Vương Cảnh trung kỳ, thậm chí còn có thể là Vương Cảnh hậu kỳ về nhà sao?"
Thấy lão kinh ngạc như thế, Lục Xuyên gật đầu: "Chính xác một trăm phần trăm ạ, mới vừa rồi thôi, hai cao thủ bố cho con cùng hợp sức mà vẫn bị cậu nhóc đó đánh bại chỉ trong tích tắc, đến bây giờ họ vẫn còn đang hôn mê".
Hiện nay nhà họ Lục đang đứng trên bờ sụp đổ, chính vì vậy mà họ không ra mặt khi Lục Tinh Tuyết bị Lý Tấn của nhà họ Lý quấy rối.
Không phải không muốn ngăn cản mà là không dám.
Nhà họ Lý là một trong hai gia tộc hùng mạnh nhất Ninh Châu, Lý Tấn lại là cháu trai xuất chúng của gia tộc này, tình thế của nhà họ Lục đã gay go rồi mà chọc giận nhà họ Lý nữa thì xem như tiêu đời.
Sở dĩ nhà họ Lục còn có thể miễn cưỡng được xếp vào những dòng họ thế phiệt chỉ đứng sau hai gia tộc đứng đầu kia là vì có nền tảng sâu, các gia tộc khác mới chưa dám động vào.
Còn về nguyên nhân nhà họ Lục suy sút trầm trọng như vậy là do đã nhiều năm không bồi dưỡng ra được một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ nào, cả cao thủ Vương Cảnh trung kỳ cũng chỉ lác đác mấy người.
Giá như bọn họ có một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ thì đã không lưu lạc đến cảnh ngộ hôm nay.
Nếu là trước kia thì không dám nói là ngang ngửa được nhà họ Lý, nhưng ít ra thì có thể giành được vị trí dòng họ quyền thế nhất chỉ đứng sau hai gia tộc đứng đầu kia.
Vì vậy nên Lục Nguyên Thông mới thảng thốt khi biết được Dương Thanh có khả năng là một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ.
Lục Xuyên cũng vô cùng kích động, gật đầu liên tục: "Thưa bố, toàn bộ những gì con nói đều là thật, nếu bố không tin thì con sẽ bảo cậu nhóc đó đến gặp bố ngay".
"Đừng làm vậy!"
Lục Nguyên Thông vội vã ngăn cản: "Nếu cậu ta là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ thật thì sao lại để cậu ấy tới gặp bố được?"
"Dẫn bố đi gặp cậu ấy đi!"
"Vâng ạ!"
Không lâu sau đó, hai bố con đến nhà của Lục Tinh Tuyết.
"Ông nội, sao ông lại đến đây ạ?"
Thấy Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên cùng nhau đến, Lục Tinh Tuyết rất ngạc nhiên.
Chưa bao giờ ông nội đến nhà cô ta cả.
"Tinh Tuyết, cậu nhóc ấy đâu rồi?"
Lục Xuyên tươi rói hỏi.
"Bác trai, bác tìm cháu ạ?"
Dương Thanh ra khỏi phòng, lễ phép hỏi ông ta.
"Cậu nhóc, đến đây nào!"
Lục Xuyên gọi anh đến, giới thiệu với Lục Nguyên Thông: "Bố, đây là cậu nhóc mà con kể với bố".
Lục Nguyên Thông ngẩn người, quan sát Dương Thanh từ đầu đến chân rồi tức giận hỏi ông ta: "Cao thủ Vương Cảnh mà con nói với bố là tên nhóc mặt mũi non choẹt này à?"
Lục Xuyên biết lão thấy Dương Thanh quá trẻ nên không tin.
Ông ta bèn giải thích: "Bố đừng sốt ruột, bảo cậu ấy thể hiện một chút là biết ngay thôi".
Tuy hơi bực dọc nhưng Lục Nguyên Thông cũng biết Lục Xuyên không phải loại người ăn nói lung tung, thế là ra lệnh cho cao thủ đang đứng sau lưng mình: "Ông đi thử xem!"
"Vâng!"
Người đó tiến lên.
"Ông nội!"
Lục Tinh Tuyết vừa thấy cao thủ kia thì giật mình, đứng trước mặt Dương Thanh như gà mẹ bảo vệ con, nói: "Anh ấy vẫn chưa khỏe lại mà, ông nội định làm gì vậy?"
Cô ta biết cao thủ này là ai, đó là người mạnh nhất nhà họ Lục, nghe nói tu vi đã đến Vương Cảnh trung kỳ.
Mà cao thủ mạnh nhất của nhà họ Lý thì chỉ có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ là cùng.
Tuy là Dương Thanh đã đánh bại hai vệ sĩ của Lục Xuyên chỉ trong giây lát nhưng hai người đó chẳng là gì so với cao thủ trước mắt cả.
"Tinh Tuyết, con đứng qua một bên đi!"
Lục Xuyên vội vàng trách móc.
Dương Thanh cũng an ủi: "Tinh Tuyết, cô đừng lo, tôi không sao đâu".
"Hừ!"
Cao thủ nhà họ Lục cười khẩy: "Nhóc con, cậu cuồng vọng quá rồi đấy!"
Được vinh danh là người mạnh nhất nhà họ Lục, ông ta cũng có lòng kiêu hãnh.
Dương Thanh vốn không có ý gì, chỉ có cảm giác cao thủ mạnh nhất trước mặt cũng chỉ tầm tầm như hai tên vệ sĩ do Lục Xuyên mang đến thôi.
"Tinh Tuyết, cháu tránh ra đi, ông chỉ muốn thử cậu ấy một lần thôi, sẽ không làm cậu ấy bị thương đâu".
Lục Nguyên Thông lên tiếng.
Lục Tinh Tuyết nghe ông nội nói vậy mới lùi lại, nhưng trên mặt vẫn có nét lo âu.
"Nhóc con, đánh trước đi, nếu không sẽ không còn cơ hội nào đâu".
Cao thủ nhà họ Lục ngạo nghễ nói với Dương Thanh.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu: "Thôi hay là ông đánh trước đi!"
Dương Thanh lo mình vừa đấm một phát thì lại làm người ta ngất như vừa rồi.
"Cậu không biết phải trái như vậy thì đừng trách tôi không nương tay!"
Ông ta quát lớn, giậm chân xuống đất xông về phía anh.
"Mạnh quá!"
Lục Xuyên sùng bái nhìn cao thủ kia: "Ông Tề lại mạnh hơn rồi!"
Lục Nguyên Thông cũng hài lòng gật đầu: "Nếu không có ông ấy thì có lẽ nhà họ Lục ta đã bị rớt khỏi hàng gia tộc hạng hai rồi".
"Anh cẩn thận nhé!"
Mục Thiên Thiên hô to.
Nhìn thấy Dương Thanh sắp bị cao thủ nhà họ Lục đánh trúng, cô ta nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.
Lục Tinh Tuyết lo anh sẽ lại bị thương.
Trên đường từ bệnh viện về nhà, dáng vẻ đau đớn ôm đầu của Dương Thanh làm cho cô ta thấy mình như đau lây, Lục Tinh Tuyết thật sự rất thương người đàn ông này, không muốn thấy ai làm hại đến anh.
"Này anh!"
Lục Tinh Tuyết không kìm được hét lên.
Vì cô ta nhận ra Dương Thanh không hề định tránh né, cứ đứng yên tại chỗ.
Ban đầu Lục Nguyên Thông còn rất phấn khởi, giờ thì thất vọng lắc đầu: "Còn tưởng là một cao thủ, bố nghĩ nhiều rồi".
"Cậu ta còn quên cả việc tránh né, rõ là bị ông Tề dọa sợ rồi".
Lục Xuyên cũng sững sờ: "Sao lại vậy?"
Vừa rồi nhìn thấy Dương Thanh chớp nhoáng đánh bại hai tên vệ sĩ, ông ta đã khẳng định cảnh giới võ thuật của anh ít nhất nằm ở Vương Cảnh trung kỳ.
Nhưng bây giờ có vẻ còn không có cả phản xạ của Vương Cảnh sơ kỳ nữa.
Chẳng lẽ ông ta bị hoa mắt?
"Ầm!"
Ngay lúc đó, nắm đấm của cao thủ nhà họ Lục hung hãn rơi xuống.
"Gì cơ?"
"Cản được à?"
"Không thể nào?"
Lục Xuyên và Lục Nguyên Thông trợn to hai mắt, vẻ hoảng sợ hiện lên rất rõ.
Dương Thanh vẫn đứng tại chỗ, chỉ đưa một tay ra đỡ lấy toàn bộ cú đấm của ông Tề, thậm chí còn không hề lùi lấy nửa bước.
Anh vẫn đứng yên như thế, không nhúc nhích, như thể đòn công kích của ông Tề chỉ là gãi ngứa.
Ông ta cũng ngỡ ngàng, không dám tin: "Trời đất... Sao lại vậy chứ?"
Dương Thanh bình tĩnh nói: "Ông không phải đối thủ của tôi đâu!"
"Không thể nào!"
Ông Tề tức khắc giận dữ, lại dùng sức tung một quyền tới.
"Tôi là cao thủ mạnh nhất nhà họ Lục, sao lại thua trong tay cậu được!"
Ông ta gào lên, nắm đấm theo sát mà đến.
"Phịch!"
Nhưng cú đấm này vẫn bị Dương Thanh cản lại một cách dễ dàng, không hề mất sức.
Cho đến lúc này, ông Tề mới nhận ra Dương Thanh thật sự rất mạnh, ông ta đã nhìn lầm rồi.
Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên vô cùng chấn động, ông Tề là người mạnh nhất nhà họ Lục với thực lực Vương Cảnh trung kỳ mạnh mẽ, thế mà lại quá yếu đối với Dương Thanh.