Chiến Thần Ở Rể - Chương 1358: Long Tấn thông đồng với địch
Nghe thấy câu nói của người giúp việc, sắc mặt của người phụ trung niên lập tức thay đổi, tóm lấy cổ của người giúp việc, run rẩy hỏi: "Cô nói cái gì?"
"Chết? Ai chết?"
Người giúp việc vô cùng sợ hãi, bị bóp cổ nên không thở nổi, thì thào nói: "Chồng của bà... ông Long, chết rồi ạ!"
"Bịch!"
Người phụ nữ trung niên hất tay, ném người giúp việc ra ngoài.
"Không thể nào!"
"Chồng của tôi là cao thủ gần đạt Siêu Phàm Tam Cảnh cơ mà, sao có thể chết được?"
"Cô lừa tôi, nhất định là cô đang lừa tôi có đúng không? Nói cho tôi biết đi, chồng của tôi đang ở đâu? Rốt cuộc ông ấy làm sao vậy?"
Người phụ nữ trung niên xông đến trước mặt người giúp việc, giận dữ hét lên.
Người giúp việc sợ tới mức run cầm cập, khổ sở nói: "Thưa bà, ông Long đã chết rồi ạ, ông ấy tìm đến một người trẻ tuổi tên Dương Thanh để báo thù cho em trai ruột của mình, nhưng cuối cùng lại bị giết".
"Thi thể của ông ấy đang ở bên ngoài đấy ạ!"
Người phụ nữ trung niên lao ra khỏi phòng, nhìn thấy một thi thể nằm trên một cái cáng, trên người đắp một mảnh vải trắng.
Hai tay bà ta run rẩy, mở một góc mảnh vải ra. Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, bà ta như bị sét đánh, thân thể loạng choạng sắp ngã.
"Long Dược!"
Người phụ nữ trung niên ruột đau như cắt, khóc lóc hét lên.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ phủ thành chủ chìm trong tiếng kêu rên đầy bi thương.
Cùng lúc đó, tại Hoàng tộc họ Long.
Long Hoàng đứng bên cửa sổ, ánh mắt đầy căng thẳng. Lão ta cảm thấy hối hận vì đã phái Long Tấn đi Yến Đô.
Long Hoàng nói dối Long Dược rằng Long Khoa đã bị Dương Thanh giết chết, mà đến tận bây giờ, lão ta vẫn không biết Long Dược đã đi tìm Dương Thanh báo thù hay chưa.
Lão ta rất tin tưởng vào thực lực của Long Dược. Vào ba mươi năm trước, Long Dược chính là thiên tài võ thuật bậc nhất Hoàng tộc họ Long, ba mươi năm trôi qua, thực lực của ông ta chắc chắn đã mạnh hơn rất nhiều.
Song, vì vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì liên quan đến Dương Thanh nên Long Hoàng phái Long Tấn đi giết bạn bè, người thân của anh. Nếu Dương Thanh còn sống, chắc chắn anh sẽ đến Hoàng tộc họ Long để báo thù.
Đang lúc lão ta thấp thỏm bất an thì một ông lão tóc bạc phơ, mặc trang phục màu trắng tiến vào.
"Long Tấn, anh đã tiêu diệt những người có liên quan đến Dương Thanh chưa?"
Thấy Long Tấn đã trở lại, Long Hoàng sốt sắng hỏi, trong mắt mang theo mấy phần lo âu.
Long Tấn lắc đầu, nhìn lão ta với nét mặt ngổn ngang cảm xúc, nói: "Thưa Hoàng Chủ, tôi đã gặp được Dương Thanh".
"Sao cơ? Cậu ta còn sống?"
Nét mặt của Long Hoàng tức khắc thay đổi.
Dương Thanh còn sống, điều này chứng tỏ hoặc là Long Dược không đi tìm Dương Thanh báo thù, hoặc là ông ta đã báo thù thất bại.
So ra thì Long Hoàng tin vào khả năng thứ nhất hơn.
Lẽ nào Long Dược thật sự vứt bỏ tất cả mọi thứ ở Hoàng tộc họ Long, không ngó ngàng gì đến việc báo thù cho người em trai mình thương yêu nhất ư?
Tuy nhiên, điều khiến Long Hoàng lo lắng hơn là Long Dược vẫn chưa báo thù Dương Thanh, như vậy chắc chắn Dương Thanh sẽ tới Hoàng tộc họ Long.
"Anh nói đã thấy Dương Thanh rồi à? Hai người có đánh nhau không?"
Lão ta vội vàng hỏi.
Long Tấn gật đầu, nặng nề đáp: "Thưa Hoàng Chủ, ngài nên nhường ngôi đi ạ!"
"Anh nói cái gì?"
Cuối cùng Long Hoàng cũng nhận ra thái độ của Long Tấn hơi khác lạ, nhướng mày, lạnh giọng nói: "Anh kêu tôi nhường ngôi?"
Long Tấn phức tạp nhìn lão ta, trả lời: "Thực lực của Dương Thanh rất mạnh, tôi không thể hóa giải dù chỉ một chiêu của cậu ấy. Tôi có thể khẳng định tu vi hiện giờ của Dương Thanh đã vượt qua Siêu Phàm Nhất Cảnh, thậm chí có thể là Siêu Phàm Nhị Cảnh".
"Từ khi ngài cho phép Long Khoa phái sáu cao thủ của ta, hợp tác với người của Hoàng tộc họ Diệp để ám sát Dương Thanh thì ngài đã chọc giận cậu ấy rồi".
"Có lẽ bây giờ Dương Thanh đã trên đường đến Hoàng tộc họ Long, ngài đã làm ra những chuyện như thế rồi, ngài nghĩ cậu ấy sẽ bỏ qua sao?"
Long Tấn nghiêm túc nói: "May mà Long Thiên Vũ có quan hệ khá tốt với Dương Thanh.Chỉ cần ngài đồng ý thoái vị, giao lại ngôi vị Hoàng Chủ cho Long Tường thì Hoàng tộc họ Long sẽ có cơ hội sống sót".
"Nếu không, chúng ta sẽ trở thành Hoàng tộc Chiêu Châu đầu tiên trong lịch sử bị tiêu diệt mất!"
Nét mặt lão ta đầy van nài.
"Bốp!"
Long Hoàng vỗ mạnh xuống bàn, chiếc bàn trà có giá trị không nhỏ kia nháy mắt hóa thành cát bụi.
Lão ta phẫn nộ quát: "Long Tấn, anh có biết mình đang nói gì không? Bảo tôi thoái vị ư? Anh muốn phản bội Hoàng tộc họ Long sao?"
Long Tấn không nao núng, mặt không có cảm xúc nào: "Tôi đang cứu lấy Hoàng tộc họ Long. Đã sai thì phải nhận lấy hậu quả, lần này ngài đã làm sai thật rồi".
"Vì những người vô tội trong Hoàng tộc, tôi cầu xin ngài hãy thoái vị đi ạ!"
"Người có tư cách thừa kế ngôi vị Hoàng Chủ nhất hiện nay chỉ có Long Tường thôi. Hoàng Chủ, xin ngài hãy thoái vị vì Hoàng tộc họ Long đi ạ!"
Dứt lời, Long Tấn quỳ hai gối xuống đất, ánh mắt mang theo sự nài nỉ.
Long Hoàng vô cùng tức giận, đôi mắt hung tợn như mắt ưng nhìn lão ta chòng chọc.
Nét mặt của Long Tấn lại rất chân thành, nhìn thẳng vào Long Hoàng mà không mảy may sợ hãi, chỉ có sự van xin.
"Muốn tôi thoái vị à, đừng có hòng!"
Long Hoàng nhìn lão ta thật lâu rồi ngạo nghễ nói: "Chỉ cần cậu ta dám đến Hoàng tộc họ Long, tôi cam đoan sẽ khiến cậu ta để mạng lại đây!"
Long Tấn lắc đầu, cuối cùng cũng hiểu ý của câu nói "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ".
Long Hoàng có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh nên cho rằng nếu dốc hết sức thì bản thân có thể đấu ngang tay với cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh.
Nhưng Long Tấn đã tự mình cảm nhận sự hùng mạnh của Dương Thanh, biết lão ta hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, sợ là còn không đỡ nổi một đòn.
"Vậy thì tôi đi đây!"
Long Tấn bình tĩnh nói, sau đó xoay người bỏ đi.
Không phải lão ta sợ chết, mà là biết Long Hoàng thật sự làm sai nhưng lại không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình, đã thế còn đẩy toàn bộ Hoàng tộc họ Long vào tình cảnh nguy nan.
Nhìn bóng lưng của Long Tấn, Long Hoàng nheo mắt: "Tôi cho phép anh đi chưa?"
Cảm nhận được áp lực mơ hồ tản ra từ Long Hoàng, Long Tấn quay người lại nhìn lão ta, hỏi: "Không biết Hoàng Chủ có gì cần dặn dò?"
"Long Tấn thông đồng với địch, phải xử tội gì?"
Long Hoàng chợt quát.
Theo tiếng quát đầy căm phẫn vang lên, cả bầu trời Hoàng phủ họ Long vang vọng câu chất vấn của lão ta.
Tất cả mọi người trong Hoàng phủ họ Long đều giật mình đưa mắt về phía điện Long Hoàng, nét mặt ai nấy đều thảng thốt.
Long Tấn là cao thủ mạnh nhất luôn đi theo Long Hoàng, cũng là người có địa vị chỉ đứng sau Long Hoàng trong Hoàng tộc họ Long, thế mà giờ đây Long Hoàng lại quy tội cho ông lão đã có nhiều cống hiến cho Hoàng tộc ấy.
Long Tấn vẫn bình tĩnh nhìn Long Hoàng, đột nhiên bật cười tự giễu: "Không ngờ thoát được khỏi Dương Thanh lại không thoát khỏi Hoàng Chủ, thật là đáng châm chọc!"
Làm sao lão ta không hiểu ẩn ý trong câu nói thông đồng với địch của Long Hoàng được?
Rõ ràng Long Hoàng muốn gán cho Long Tấn một cái tội vô căn cứ vì đã yêu cầu lão ta thoái vị, bằng cách đó, cho dù lão ta có giết Long Tấn thì cũng không ai nói ra nói vào.