Vừa bước vào biệt thự, cô ta đã nhìn thấy một người trung niên đang ngồi trên ghế sofa.
Cô ta lập tức biến sắc, định quay người ra ngoài.
Nhưng cô ta còn chưa kịp mở cửa, người trung niên đã bước đến bên cô ta. Ông ta cười híp mắt: “Cô Hạ Hà, mời cô đi với tôi một chuyến!”
Hạ Hà nhìn người trung niên xa lạ trước mặt, vô cùng hoảng hốt. Cô ta căng thẳng nói: “Rốt cuộc ông là ai? Tại sao tôi phải đi với ông chứ?”
Người trung niên cười ha hả, nhìn chằm chằm vào Hạ Hà: “Đương nhiên phải có việc thì tôi mới mời cô đi rồi, nếu cô Hạ không muốn bị đau thì tốt nhất đừng nên phản kháng”.
Hạ Hà biết có chống cự cũng vô dụng, còn có thể bị thương.
Thế là cô ta cắn răng, nói: “Tôi sẽ đi với ông!”
Người trung niên cũng không hạn chế sự tự do của Hạ Hà, định đưa cô ta rời đi.
“Hà à, đây là ai vậy?”
Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị bước đến.
Thấy Hạ Hà đang chuẩn bị rời đi với một người đàn ông trung niên, bà ta không khỏi nhíu mày.
Bà ta biết hết bạn bè và đồng nghiệp của Hạ Hà, người trung niên trước mặt có dáng vẻ dữ dằn, vừa nhìn đã thấy không giống như người tốt.
Hạ Hà vội nói: “Mẹ, đây là bạn con, con với ông ta ra ngoài một chuyến”.
Cô ta nói rồi giục: “Chúng ta mau đi thôi!”
Người trung niên mỉm cười với Lục Văn Tĩnh - mẹ Hạ Hà rồi rời đi với cô ta.
“Rầm!”
Đúng lúc người trung niên quay đi, đầu ông ta bị một vật nặng đập trúng.
“Hà à, chạy đi!”
“Phập!”
Máu tươi túa ra, con dao trong tay người trung niên cắm vào người Lục Văn Tĩnh, chỉ còn một nửa cán dao ở ngoài.
“Mẹ!”
Hạ Hà hét một tiếng xé lòng.