Mục lục
Chiến Vương Ở Rể - Tiêu Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1047: Kế hoạch hạt giống​




“Ranh con, sao mày dám gọi điện cầu cứu, có tin tao đánh chết mày không hả?”



Tiêu Tiêu chưa nói hết câu, Dương Thanh đã nghe thấy giọng nói tràn đầy tức giận.



Ngay sau đó là “bộp” một cái như tiếng điện thoại bị ném xuống đất, cuộc gọi cũng mất kết nối.



“Tiêu Tiêu!”



Dương Thanh nổi giận gầm lên. Khi anh gọi lại chỉ nghe thấy tiếng máy thông báo không liên lạc được. Rõ ràng điện thoại của Tần Đại Dũng đã bị đập hỏng.



Giờ phút này, Dương Thanh bừng bừng lửa giận, đến cả Mã Siêu cũng cảm thấy áp lực.



“Anh Thanh, Tiêu Tiêu sao thế?”



Mã Siêu lo lắng hỏi thăm.



Dương Thanh không đáp, chỉ gọi một cuộc điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kiểm tra định vị của số vừa gọi cho tôi!”



Ngay sau đó anh lại gọi thêm một cuộc điện thoại khác: “Không cần biết ông dùng cách gì, phải điều tra bố vợ và con gái tôi vừa gặp phải chuyện gì nhanh nhất có thể cho tôi”.



Gọi xong, Dương Thanh mới cắn răng nói: “Vừa nãy Tiêu Tiêu gọi tới, gào khóc bảo tôi đi cứu bố vợ, nói ông ấy sắp chết rồi”.



“Con bé vừa nói xong đã bị giật lại điện thoại, đối phương còn tuyên bố muốn đánh chết con gái tôi!”



Nghe thấy thế, sắc mặt Mã Siêu lập tức thay đổi, cơn giận tăng vọt.






Anh ta biết rất rõ vợ con quan trọng với Dương Thanh như thế nào.



Thậm chí anh còn từ bỏ vinh quang làm thống lĩnh của bốn biên giới để trở về bên cạnh vợ con, muốn đền bù cho họ, ở bên họ suốt đời.



Bây giờ lại có người muốn đánh chết Tiêu Tiêu. Có thể tưởng tượng khi Dương Thanh tức giận có thể xảy ra chuyện kinh khủng cỡ nào.



Phùng Tiểu Uyển cũng cảm nhận được sát khí khủng khiếp tỏa ra từ trên người anh, vô thức tránh xa ra.



“Chết tiệt, em phải giết sạch bọn họ!”



Mã Siêu tức điên lên. Nếu không phải vì bị thương quá nặng, bây giờ anh ta đã chạy đi giết người.



Anh ta vừa mới trải qua nỗi đau mất đi em gái, biết rõ cảm giác này. Tiêu Tiêu là con gái của Dương Thanh, cũng như con gái của anh ta.



Đúng lúc này, Dương Thanh nhận được tin nhắn mới, là thông tin định vị.



Lúc đọc được tin nhắn, sắc mặt của anh lập tức sa sầm: “Nhà họ Tôn muốn chết sao?”



“Nhà họ Tôn?”



Mã Siêu nghe thấy anh nhắc tới nhà họ Tôn lập tức kinh ngạc.



Nhà họ Tôn là một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, chỉ là hiện giờ đã phụ thuộc Vương tộc họ Tào.



Mọi chuyện Dương Thanh làm ở Yến Đô hẳn phải dọa hết đám gia tộc đứng đầu này rồi chứ? Tại sao nhà họ Tôn còn dám ra tay với người nhà của anh?



Ngay khi Mã Siêu vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này, Dương Thanh đã biến mất.



“Anh Siêu, anh Thanh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”



Thấy Dương Thanh giận dữ rời đi, Phùng Tiểu Uyển rất lo lắng.



Mã Siêu lắc đầu nói: “Yên tâm, trên đời này có không ít người có thể khiến anh ấy bị thương, nhưng ở Yến Đô thì không”.



Dù nói như vậy nhưng trên mặt anh ta vẫn khó nén vẻ bất an.



Không ai có thể khiến Dương Thanh bị thương không có nghĩa là không thể làm hại người nhà của anh.



Dương Thanh là một người rất coi trọng tình cảm. Dù là bạn bè gặp chuyện như vậy, anh cũng sẽ tức giận chạy tới, huống hồ hiện giờ bố vợ sắp chết, con gái cũng đang gặp nguy hiểm.



Cùng lúc đó trong một tầng hầm của một tòa biệt thự ở nhà họ Tôn.



Một người đàn ông trung niên máu me be bét đang nằm co quắp trên đất, toàn thân run rẩy vì đau đớn.



Trong một góc của căn hầm còn có một bé gái hoảng sợ nép vào.



Dưới ánh đèn u ám, một người trung niên đứng cạnh người đang nằm kia lại giơ chân đạp xuống.



“Ông ngoại!”






Bé gái sợ hãi hét lên, dù sợ vẫn kiên cường chạy tới bên cạnh Tần Đại Dũng.



Cô bé dùng cơ thể nhỏ bé của mình che chắn trước người ông ngoại, khóc lóc cầu xin người trung niên kia: “Cháu xin ông đừng đánh ông ngoại của cháu nữa!”



“Ranh con, mày đúng là nghé con không biết sợ cọp!”



Người đàn ông trung niên nở nụ cười tàn nhẫn, bỗng vung tay lên tát vào mặt cô bé.



Cô bé này chính là Tiêu Tiêu, còn người trung niên bị đánh máu me đầy mặt là Tần Đại Dũng.



“Đừng!”



Tần Đại Dũng nổi giận gầm lên, vốn đang thoi thóp không biết lấy đâu ra sức lực nhào tới ôm chặt Tiêu Tiêu vào lòng.



“Bốp!”



Bàn tay của người trung niên kia đánh trúng người Tần Đại Dũng. Ông ấy ôm Tiêu Tiêu lăn một vòng trên mặt đất.



“Đừng đánh ông ngoại cháu! Xin ông đừng đánh ông ngoại cháu nữa!”



Tiêu Tiêu bật khóc nức nở, trên gương mặt nhỏ nhắn còn một dấu bàn tay hằn rõ, sưng phồng lên. Vừa rồi cô bé gọi điện cho Dương Thanh bị phát hiện nên bị tát một cái.



Tần Đại Dũng giãy giụa bảo vệ Tiêu Tiêu ở phía sau, xung quanh hai mắt đã sưng vù, chỉ có thể nhìn thấy hai khe hở nhỏ chứ không thấy được con ngươi.



Không biết ông ấy có nhìn thấy gì hay không nhưng vẫn hướng về phía cao thủ trung niên kia, cắn răng nói: “Tần Xương, ông làm vậy không sợ con rể tôi biết được sẽ diệt cả nhà họ Tần của ông sao?”



“Nếu ông là người của Vương thành Tào thì nên biết rõ, con rể tôi Dương Thanh có địa vị như thế nào ở Yến Đô”.



Tần Xương cười lạnh một tiếng: “Nếu con rể ông lợi hại như vậy đã kế thừa Đế Thôn từ lâu rồi. Ông đừng nói là vì cậu ta không muốn nắm giữ một thế lực võ thuật mạnh mẽ như vậy!”



“Được rồi, ít nói nhảm thôi, rốt cuộc ông có chịu giao tập đoàn Nhạn Thanh cho nhà họ Tần không? Nếu ông đồng ý, sau này ông sẽ là đại diện của nhà họ Tần ở Yến Đô, phụ trách tập đoàn Nhạn Thanh”.



“Nếu không, chúng tôi chỉ có thể giết ông, dùng con nhóc kia uy hiếp Dương Thanh. Tôi nghĩ đến lúc đó, nhất định cậu ta sẽ vì con gái mà giao nộp tập đoàn Nhạn Thanh”.



Thì ra người trung niên tên Tần Xương này là người của nhà họ Tần ở Vương thành Tào.



Nhà họ Tần là một trong các gia tộc hàng đầu của Vương thành Tào. Tần Đại Dũng cũng là người của gia tộc này, chỉ là từ nhỏ đã bị vứt bỏ, được nhà họ Tần ở Giang Hải mang về nuôi.



Bây giờ nhà họ Tần tìm tới cửa cũng là vì biết tin Dương Thanh là con rể của Tần Đại Dũng, muốn thông qua ông ấy để chiếm đoạt tập đoàn Nhạn Thanh.



Sau khi tin tức Yến Đô có người xưng Vương truyền ra, người của năm Vương tộc lần lượt chạy tới Yến Đô. Hiện giờ đến cả các gia tộc lớn khác trong Vương thành cũng muốn kiếm chác ở Yến Đô.



Tần Đại Dũng nghiến răng nhìn chằm chằm Tần Xương: “Tập đoàn Nhạn Thanh không có quan hệ gì với tôi. Dù ông có giết tôi cũng đừng hòng đoạt được”.



“Ông là một thành viên trong kế hoạch hạt giống của nhà họ Tần. Chẳng lẽ ông định từ bỏ thân phận người nhà họ Tần của mình sao?”



Tần Xương híp mắt hỏi.



Tần Đại Dũng kiên quyết nói: “Kế hoạch hạt giống cái quái gì? Chẳng liên quan gì tới tôi. Từ ngày tôi bị nhà họ Tần vứt bỏ, tôi đã không còn quan hệ gì với nhà họ Tần của Vương thành Tào nữa”.



“Ha ha, xem ra ông muốn phản bội nhà họ Tần”.



Tần Xương cười lạnh một tiếng, lập tức nhìn vào Tiêu Tiêu đang run rẩy trong ngực Tần Đại Dũng: “Vậy thì tôi sẽ chơi chết con nhóc này trước”.



“Dù sao các người cũng đang nằm trong tay tôi. Con rể ông biết được thì có thể làm gì được tôi?”



Dứt lời, ông ta bước từng bước về phía Tần Đại Dũng và Tiêu Tiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK