Chiến Thần Ở Rể - Chương 1510: Cụ Đổng rời đi
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp nhìn chằm chằm ông lão mặc áo vải, trong lòng cũng đầy đấu tranh. Ông cụ này nhìn có vẻ như thật thờ ơ, bình thản nhưng lại khiến cho lão ta cảm nhận được một áp lực hết sức to lớn.
"Sao vậy? Sao còn chưa làm đi?", ông cụ mặc áo vải lại mỉm cười.
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp mở miệng hỏi: "Ông muốn bảo vệ cậu ta thì được thôi, nhưng chí ít hãy nói cho tôi biết rốt cuộc ông là ai đi chứ?"
Ông cụ nở nụ cười châm biếm: "Tôi có nói muốn bảo vệ cậu ấy đâu, không phải tôi đã bảo ông cứ giết cậu ấy đi rồi sao? Còn việc tôi là ai thì ông không cần biết, vì dù có nói thì cái tên này ông cũng chưa từng nghe qua".
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp lập tức trầm ngâm, bắt đầu đắn đo nên xử lý chuyện này thế nào.
Nếu dễ dàng để Dương Thanh chạy thoát như thế, lão ta lo rằng một ngày nào đó anh sẽ đến báo thù. Dù sao bây giờ Dương Thanh chỉ đang ở Siêu Phàm Tam Cảnh mà lại có thể bộc phát ra sức mạnh ngang ngửa Siêu Phàm Lục Cảnh.
Nếu để Dương Thanh đột phá đến Siêu Phàm Tứ Cảnh, vậy chẳng phải anh sẽ có thể bộc phát ra thực lực của Siêu Phàm Thất Cảnh sao?
Nhưng nếu giết Dương Thanh, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp lại có phần kiêng kỵ ông cụ mặc áo vải trước mặt. Người này thoạt nhìn thờ ơ, lạnh nhạt nhưng dường như tỏa ra áp lực không thể xem thường.
Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh như lão ta cũng cảm nhận được uy lực này, như thế có thể đoán được ông cụ này là một người rất mạnh.
Nếu tha cho Dương Thanh thì ít nhất trong thời gian ngắn không cần lo tới chuyện anh sẽ quay lại báo thù. Nếu không làm vậy thì lão ta có thể sẽ bị ông lão mặc đồ vải giết chết ngay, mà cho dù không giết được thì chắc chắn lão ta cũng sẽ bị trọng thương.
Nghĩ đến đây, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp không do dự nữa, buông lỏng bàn chân đang giẫm trên lồng ngực của Dương Thanh, lạnh giọng nói: "Nể mặt ông, tạm thời hôm nay tôi tha cho cậu ta một mạng. Nếu còn dám xâm phạm Hoàng tộc họ Diệp, giết không tha!"
Trong nhất thời, Dương Thanh cảm thấy áp lực trên người giảm đi không ít. Anh chật vật đứng lên, nhìn chằm chằm lão ta: "Tôi sẽ còn quay lại đây".
Không biết vì sao khi đối diện với ánh mắt của Dương Thanh, tim lão ta bỗng đập mạnh, có chút loạn nhịp.
"Hừ!"
Lão ta cười gằn nói: "Nếu mày còn dám đến, Hoàng tộc họ Diệp chính là mồ chôn của mày!"
Dương Thanh lại không để ý tới lão ta mà nhìn về phía ông cụ mặc áo vải, cảm kích nói: "Cảm ơn ông đã cứu mạng tôi!"
Ông cụ vẫn một biểu cảm lạnh nhạt như cũ, khẽ khoát tay: "Tôi không cứu cậu, là người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp không giết cậu".
Nói là vậy, nhưng nếu như không có sự xuất hiện của ông cụ thì sao người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp có thể bỏ qua cho anh?
Dương Thanh cũng không tranh chấp chuyện này nữa, chỉ là trong lòng thầm cảm kích. Ngày sau nếu như có cơ hội, anh sẽ trả lại cho đối phương ơn cứu mạng hôm nay.
Ông cụ mặc áo vải lạnh nhạt liếc nhìn anh rồi xoay người định rời khỏi.
"Người bảo vệ, ngài không thể làm như vậy!"
"Thằng nhóc này rất muốn tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp chúng ta, ngài là người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp, nếu ngài tha cho cậu ta thì khác nào thả hổ về rừng!"
"Người bảo vệ, xin ngài hãy giết Dương Thanh đi!"
Cách đó không xa, Diệp Lâm thấy người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp đang rời đi thì lập tức quỳ xuống cầu xin.
Giờ đây, Diệp Lâm đã hiểu rằng cho dù có dốc hết sức thì mình vẫn không phải đối thủ của Dương Thanh. Nếu như không có người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, chắc chắn hôm nay lão ta đã phải chết.
Huống hồ thiên phú võ thuật của Dương Thanh kinh khủng như vậy, nếu như thả đi thì không lâu nữa thực lực sẽ còn mạnh lên gấp mấy lần.
Không phải lúc nào người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cũng có thể xuất hiện kịp thời. So chiêu với cao thủ đứng đầu giống như chơi đùa với tử thần, người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp mà đến muộn hơn chút nữa thôi là Diệp Lâm đã chết dưới tay Dương Thanh rồi.
"Cút! Thật là làm mất mặt Hoàng tộc!"
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp giận dữ quát một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Đảo mắt, lão già này đã biến mất khỏi tầm mắt. Diệp Lâm nhìn ông cụ mặc áo vải đang cười híp mắt, lại nhìn khuôn mặt đầy sát khí của Dương Thanh, toàn thân đều run lên, xoay người chạy đi: "Ngài đợi tôi với!"
Rất nhanh, Diệp Lâm cũng trốn mất dạng. Đỉnh Hoàng Sơn lần nữa trở về với yên bình, chỉ còn lại Dương Thanh cùng ông cụ mặc áo vải.
"Ừ, không tệ!"
Hai mắt ông cụ nhìn Dương Thanh hồi lâu, bỗng nhiên gật đầu khen ngợi: "Còn trẻ mà đã có thể từ Siêu Phàm Tam Cảnh bộc phát ra Siêu Phàm Lục Cảnh, đúng là vô cùng lợi hại".
"Cụ quá khen rồi. Chuyện hôm nay Dương Thanh xin khắc ghi trong lòng. Nếu ngày sau có cơ hội, Dương Thanh nhất định trả lại ơn cứu mạng hôm nay".
Giọng nói của Dương Thanh vô cùng cung kính và biết ơn, thoạt lại hỏi: "Còn chưa biết quý danh của cụ, liệu có thể cho Dương Thanh biết để ngày sau còn có cơ hội đền đáp ân tình?"
Ông cụ cười, đáp: "Lão họ Đổng. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải khách sáo".
Ngay lúc này lại có hai người đi tới đỉnh Hoàng Sơn.
"Làm phiền cụ Đổng rồi!"
Hai anh em họ Tống đồng loạt chắp tay, trong lời nói tràn đầy sự kính trọng.
"Ha ha, khách sáo rồi!", cụ Đổng cười lớn.
Trong tức khắc, Dương Thanh sững sờ tại chỗ. Hóa ra cụ Đổng là do hai anh em họ Tống tìm tới?
"Trên người cậu mang huyết mạch cuồng hóa như vậy là chuyện tốt, nhưng chỉ dựa vào cảnh giới võ thuật và tâm tính của cậu hôm nay còn chưa đủ".
Ông cụ bỗng nhiên nhìn về phía Dương Thanh, ngừng một chút lại nói tiếp: "Ngày nay, e là trên đời chỉ còn một mình cậu là sở hữu huyết mạch cuồng hóa thôi. Nhưng cậu không được sử dụng trước khi cảnh giới đột phá tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh vì nó sẽ để lại cho thân thể một tai họa ngầm to lớn".
"Cũng may thân thể của cậu tương đối mạnh mẽ, nếu không, hôm nay cậu khơi dậy huyết mạch cuồng hóa rồi bùng phát kiểu đấy sẽ khiến cho nội tạng suy kiệt, cuối cùng nổ tung mà chết".
Nghe cụ Đổng nói, lòng Dương Thanh hoảng hốt. Lúc tiến vào trạng thái cuồng hóa, quả thật anh cảm giác cả da thịt và lục phủ ngũ tạng đều như bị ai xâu xé.
Cụ Đổng dứt lời liền bước đi, thoạt nhìn có vẻ đi rất thong thả nhưng rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Dương Thanh.
Cho đến khi cụ Đổng mất bóng, anh mới nhìn hai anh em họ Tống, trên gương mặt đầy sự biết ơn: "Cảm ơn hai người!"
Cụ Đổng được anh em họ Tống mời tới. Nếu không nhờ có ông cụ thì Dương Thanh đã bị người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp ra tay giết chết.