Chiến Thần Ở Rể - Chương 1100: Quan Vương thuyết phục
Một câu nhiệm vụ thất bại khiến sắc mặt của bốn vị Vương trong Liên minh Vương tộc càng thêm trắng bệch.
Nhưng bọn họ thực sự nghĩ mãi không ra, Trịnh Càn Khôn có thực lực gần bằng bán bộ Thần Cảnh, còn Quan Vương chỉ có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong.
Dù Quan Vương thực sự đột phá lên bán bộ Thần Cảnh thì đã sao?
Vậy mà trong video, rõ ràng Trịnh Càn Khôn đã trở thành tù binh của Quan Vương.
“Sao có thể thất bại được?”
Bạch Vương lạnh giọng chất vấn: “Mười một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ và chín cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, sao lại thua hả?”
Trịnh Càn Khôn cắn răng, khó khăn nói: “Trong Vương tộc họ Quan xuất hiện một cao thủ Thần Cảnh. Chúng tôi còn chưa nhìn thấy đối phương là ai nhưng suýt nữa đã bị giết giết”.
“Trong mắt người đó, chúng tôi chỉ là sâu kiến. Tôi dám chắc nếu người đó muốn giết chúng tôi, e là chưa kịp nhìn thấy mặt đối phương chúng tôi đã mất mạng rồi”.
Trịnh Càn Khôn không hề nói khoác mà chỉ kể lại sự thật.
Giống con sư tử đá cao hai mét kia vậy, nếu cao thủ bí ẩn muốn giết lão ta, con sư tử đá kia đã đè lão ta nát nhừ từ lâu rồi.
“Cái gì?”
Bốn vị Vương của Liên minh Vương tộc đồng loạt kinh hãi, tất cả đều đứng bật dậy, vẻ mặt khó tin.
Dù bọn họ đã từng suy đoán chiến vực có thể sắp xếp một cao thủ Thần Cảnh bảo vệ Vương tộc họ Quan, nhưng bọn họ chỉ nghĩ khả năng này quá thấp.
Vậy mà hiện giờ, Trịnh Càn Khôn lại nói Vương tộc họ Quan có cao thủ Thần Cảnh che chở.
“Người kia nói Liên minh Vương tộc phải chịu trách nhiệm với tổn thất tối nay của Vương tộc họ Quan, chết một người bồi thường một tỷ, một người bị thương nặng bồi thường năm trăm triệu, một người bị thương nhẹ bồi thường một trăm triệu”.
Lúc này Quan Vương mới cười nói: “Chúng tôi thống kê được hơn một trăm người chết, làm tròn thành một trăm, hơn năm năm người bị thương nặng tính là năm trăm người, hơn ba nghìn người bị thương nhẹ tính là ba nghìn người thôi”.
“Theo như tính toán, lần này Vương thành Quan bị tổn thất khoảng sáu trăm năm mươi tỷ. Người kia nói phải làm tròn, tính cho các ông một nghìn tỷ”.
“Bốn Vương tộc, mỗi nhà sẽ phải bồi thường cho chúng tôi 250 tỷ”.
Quan Vương còn cầm một cái máy tính, vẻ mặt nghiêm túc tính toán xem Liên minh Vương tộc phải bồi thường bao nhiêu.
“Chết tiệt, ông thèm tiền phát điên rồi à? Một nghìn tỷ? Ông cũng dám mở mồm ra nói?”
Bạch Vương trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Quan Vương gào lên.
Tào Vương cũng nổi giận nói: “Ông đừng có được voi đòi tiên. Liên minh Vương tộc đã có thể phái ra tiểu đội hai mươi cao thủ tới Vương tộc họ Quan các ông thì có thể phái ra thêm tiểu đội mạnh hơn”.
“Ông còn muốn đòi chúng tôi bồi thường nữa không?”
Mã Vương cũng tức giận: “Tôi khuyên ông tốt nhất hãy ngoan ngoãn thả người của Liên minh Vương tộc ra, nếu không đừng trách bốn người chúng tôi tự tới Vương tộc họ Quan của ông một chuyến”.
Tiết Vương híp mắt lại, trong mắt lóe ra sát khí khủng bố nhìn chằm chằm Quan Vương: “Chúng tôi cho ông mười phút. Nếu sau mười phút người của chúng tôi còn chưa được thả ra, chúng tôi chỉ có thể tự mình tới một chuyến!”
Bốn vị Vương của Liên minh Vương tộc đồng loạt uy hiếp Quan Vương.
Nhưng Quan Vương vẫn rất bình tĩnh, không nói chen vào, chỉ nhếch môi nở nụ cười.
“Các ông nói xong hết chưa?”
Mãi đến khi bốn người kia không nói thêm gì nữa, Quan Vương mới cười nói: “Nói xong thì nghe tôi nói đây”.
“Bây giờ không phải tôi cầu xin các người, mà là cao thủ của Liên minh các người bị tôi bắt lại”.
“Người kia cũng nói cho các người mười phút, mỗi Vương tộc phải bồi thường hai trăm năm mươi tỷ. Vương tộc nào bồi thường đủ thì thả cao thủ của Vương tộc đó”.
“Sau mười phút, Vương tộc không gửi tiền tới thì người của Vương tộc đó chỉ còn đường chết!”
“Phải rồi, vừa nãy các người làm chậm trễ mất hai phút, bây giờ chỉ còn tám phút nữa thôi”.
Quan Vương tươi cười nói.
Nhất là khi trông thấy bốn vị Vương đều nổi giận, lão ta cực kỳ vui sướng.
Bao nhiêu năm nay, Vương tộc họ Quan vẫn luôn bị bốn Vương tộc còn lại chèn ép, bởi vì trong năm vị Vương, lão ta có thực lực yếu nhất.
Không chỉ vậy, Vương tộc họ Quan cũng chưa từng có cao thủ bán bộ Thần Cảnh.
Nhưng các Vương tộc khác, dù chủ Vương tộc không đạt được thì dưới tay bọn họ cũng có cao thủ bán bộ Thần Cảnh trung thành tuyệt đối.
Hôm nay, rốt cuộc lão ta cũng được nở mày nở mặt.
Sự lợi hại của Dương Thanh lại khiến lão ta mở rộng tầm mắt.
Cũng khiến lão ta hiểu được, chỉ cần Vương tộc họ Quan giữ vững quan hệ với Dương Thanh, tương lai chắc chắn sẽ leo lên địa vị cao hơn.
“Quan Vương, ông đừng quá đáng! Muốn đòi một nghìn tỷ của Liên minh Vương tộc chúng tôi, Vương tộc họ Quan các ông có nuốt trôi không?”
Hai mắt tàn độc của Bạch Vương nhìn chằm chằm Quan Vương.
“Tôi nuốt nổi không liên quan gì tới ông?”
Quan Vương cười lạnh một tiếng: “Đừng quên Liên minh Vương tộc các ông khiêu khích tôi trước. Các ông đã thua cuộc thì phải trả giá”.
“Một ngàn tỷ không hề nhiều với Liên minh Vương tộc. Nếu các ông đồng ý bỏ ra số tiền này để cứu người của mình thì bồi thường đi. Còn nếu không thì cứ đợi nhặt xác cho người của mình đi!”
“Còn sáu phút nữa, tôi chờ tiền của các người”.
Dứt lời, Quan Vương rút khỏi cuộc họp video.
Cái gì nên nói lão ta đều đã nói cả rồi. Còn Liên minh Vương tộc có đồng ý bỏ tiền chuộc người hay không thì lão ta không quản nổi.
“Xem ra chủ của các người có vẻ không muốn chuộc các người về rồi”.
Quan Vương cười híp mắt nói với Trịnh Càn Khôn: “Hay là sau này ở lại Vương tộc họ Quan của tôi đi. Có người kia ở đây, nói không chừng ông cũng có thể đặt chân tới cảnh giới trong truyền thuyết kia”.
Trong mắt Trịnh Càn Khôn lóe lên tia chờ mong. Làm gì có người luyện võ nào không thèm muốn Thần Cảnh?
Chỉ là lão ta đã ở Vương tộc họ Bạch mấy chục năm, dù chỉ là quan hệ lợi ích nhưng vẫn còn một chút tình cảm với gia tộc này.
Hơn nữa, bảo lão ta phản bội Vương tộc họ Bạch, lão ta không làm được.
Lão ta rất coi thường phản bội.
“Hừ!”
Trịnh Càn Khôn cười lạnh nói: “Bạch Vương sẽ chuộc chúng tôi về!”
“Ha ha, có lẽ Bạch Vương sẽ khiến ông thất vọng đấy”.
Quan Vương nói đầy ẩn ý.
Sau đó lão ta lại nhìn các cao thủ còn lại của Liên minh Vương tộc, cười nói: “Các người cũng vậy, nếu muốn ở lại Vương tộc họ Quan thì cứ nói”.
“Đừng đợi lát nữa Vương của các người không muốn chuộc các người về. Khi đó các người chỉ còn đường chết thôi”.
“Tôi biết các người cũng không phải dòng chính của Liên minh Vương tộc. Có lẽ ở trong Vương tộc của mình, các người rất được coi trọng, nhưng vậy thì có thể chứng tỏ điều gì?”
“Chỉ có thể chứng tỏ sự tồn tại của các người vẫn còn giá trị với Liên minh Vương tộc”.
“Nói trắng ra thì chỉ là quan hệ lợi ích mà thôi. Với các cao thủ có cảnh giới cao như các người, chắc hẳn tiền tài cũng chẳng là gì đâu nhỉ?”
“Cảnh giới võ thuật mới là thứ các người theo đuổi suốt đời!”
“Người kia nói nếu ai đồng ý đầu hàng, cậu ấy sẽ giúp đỡ các người để các người sớm ngày đột phá Thần Cảnh trong truyền thuyết!”
Ngay sau đó, hai mươi gã cao thủ của Liên minh Vương tộc đều kích động thở dốc.
Câu nói cuối cùng của Quan Vương mới là điều hấp dẫn bọn họ nhất.
Nếu được một cao thủ Thần Cảnh trợ giúp, chắc chắn sẽ có lợi lớn với con đường tu luyện của họ.
Bọn họ cũng biết lời Quan Vương nói hoàn toàn đúng. Bọn họ không phải dòng chính Vương tộc, đi theo Vương tộc chỉ là vì lợi ích.
Bây giờ bọn họ đều nắm giữ một món tiền khổng lồ, tiêu xài mấy đời cũng không hết.
Nhưng đạt được cảnh giới võ thuật như hiện giờ, bọn họ muốn đột phá thêm khó như lên trời.
Chỉ là bảo bọn họ cứ phản bội lại Vương tộc của mình như vậy, bọn họ không đành lòng.
Thấy không ai tỏ thái độ, Quan Vương cũng không nóng vội. Lão ta giơ tay xem đồng hồ, cười nói: “Còn một phút cuối cùng nhưng Vương tộc của các người vẫn không gửi tiền chuộc các người về, e là định từ bỏ rồi”.