Chiến Thần Ở Rể - Chương 363: Khiến anh ta biến mất
Cho dù là Bồ Tát cũng có lúc tức giận.
Phùng Nghĩa Cần cứ khiêu khích Dương Thanh hết lần này đến lần khác.
Nhưng Dương Thanh chỉ hơi nhếch miệng, híp mắt nhìn anh ta nói: "Nếu mày đã thích ăn chai rượu như thế, vậy tao sẽ cho mày được toại nguyện!"
Không biết tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Thanh, trong lòng Phùng Nghĩa Cần lại bỗng dưng lo sợ.
Nhưng nghĩ tới mình có Ninh Thành Vũ làm chỗ dựa, sự lo lắng kia liền biến mất tăm.
Khách khứa xung quanh cũng ngây ra, nhìn tình hình này bọn họ là muốn chơi thật rồi.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều háo hức chờ mong.
"Thằng oắt, đừng mạnh miệng như vậy, đợi khi mày lấy ra được món quà trị giá chục triệu trở lên rồi hãy nói!"
Phùng Nghĩa Cần ngả ngớn nói.
"Như mày mong muốn!"
Dương Thanh cười nói, sau đó lấy một hộp quà nhỏ tinh xảo, trên đó còn in chữ ba chữ lớn "Thiên Phủ Thành" ra.
Lúc Dương Thanh lấy hộp quà ra, trong nháy mắt, sắc mặt Phùng Nghĩa Cần xanh mét.
Thiên Phủ Thành là một cửa hàng trang sức hàng đầu ở tỉnh lỵ, nghe nói trong đó có nhiều bộ sưu tập giá trị xa xỉ và rất nhiều đồ cổ vô giá.
Trong cửa hàng kia, cho dù là món nhỏ nhất cũng có giá từ hàng triệu trở lên.
Còn đồ cổ giá hàng chục triệu cũng nhiều vô số.
"Phi Phi, chúc cô sinh nhật vui vẻ. Đây là quà tôi tặng cô. Cô xem có thích không?"
Dương Thanh ôn hòa nói.
Trong lòng anh, Hàn Phi Phi như em gái của mình. Anh hoàn toàn không có ý nghĩ xấu xa gì đối với cô ta. Trước đó anh mua quà sinh nhật cho cô ta hoàn toàn là bởi vì anh xem cô ta như em gái của mình.
"Wơ! Vòng tay phỉ thúy đẹp quá!"
"Đúng là hàng của Thiên Phủ Thành, nhìn màu sắc của chiếc vòng này, đây chắc hẳn là màu xanh chính dương, chỉ đứng sau mà xanh Đế Vương. Loại này ít nhất cũng từ năm triệu trở lên!"
"Nếu anh có thể mua được vòng ngọc phỉ thúy mà xanh chính dương tốt như vậy với giá năm triệu thì bọn họ bán bao nhiêu tôi mua hết bấy nhiêu! Cái vòng tay này ít nhất cũng mười triệu trở lên!"
"Lúc trước tôi đã thấy vòng tay này ở Thiên Phủ Thành rồi, giá bán là mười hai triệu tám trăm tám mươi nghìn, vì đắt quá nên tôi không mua!"
"Gì chứ? Mười hai triệu tám trăm tám mươi tám nghìn? Anh có chắc là chiếc vòng này không?"
Khi Dương Thanh lấy chiếc vòng ra, mọi người thốt lên kinh ngạc, còn cánh phụ nữ thì càng kích động không thôi.
Thoáng chốc, giá trị của chiếc vòng này đã bị dân chơi sành sỏi tiết lộ ra.
Phùng Nghĩa Cần vốn dĩ còn ôm chút hy vọng nhưng khi nghe được chiếc vòng này có giá trị hơn chục triệu thì khuôn mặt anh ta xám như tro tàn.
Sắc mắt Ninh Thành Vũ cũng rất khó coi, không phải hắn không mua nổi chiếc vòng tay giá trị hơn mười triệu.
Điều quan trọng là chiếc vòng kia được Dương Thanh tặng cho Hàn Phi Phi, điều này chứng tỏ mối quan hệ của bọn họ là không bình thường.
"Anh Thanh, cảm ơn anh, em rất thích!"
Hàn Phi Phi cực kỳ kích động, bỗng nhiên cô ta đỏ mặt, e thẹn: "Anh Dương, anh... Anh có thể đeo lên cho em không?"
Dương Thanh mỉm cười, đương nhiên anh biết Hàn Phi Phi đang diễn trò, cho nên cũng không để ý. Anh nắm tay Hàn Phi Phi sau đó đeo vòng cẩm thạch vào tay cô ta trước mặt mọi người.
"Đẹp quá!"
"Vòng tay này đúng là được làm riêng cho cô Phi Phi mà!"
"Nhìn từ xa giống như một bức tranh phong cảnh, thật là hữu tình!"
Cánh phụ nữ kia vô cùng ước ao nhìn cổ tay của Hàn Phi Phi.
"Nếu tôi nhớ không lầm vừa nãy có người nói nếu cậu Thanh có thể lấy ra được món quà sinh nhật tốt hơn của ai kia thì người đó sẽ ăn chai rượu đúng không?"
Đúng lúc này, Quan Tuyết Tùng bỗng chọc ngoáy nói, ánh mắt trêu ngươi nhìn Phùng Nghĩa Cần.
An ta vừa dứt lời, lúc này mọi người mới nhớ lại còn có trò đặc sắc hơn.
"Tôi lớn từng này rồi mà chưa thấy ai biểu diễn ăn chai rượu cả, rốt cuộc hôm nay cũng được mở rộng tầm mắt rồi".
"Ha ha, tôi cũng đã thấy bao giờ đâu, cho nên rất tò mò chai rượu lớn như vậy anh ta sẽ ăn thế nào?"
"Ăn không được thì đập ra ăn, làm như vậy có phải dễ hơn không?"
Khách khứa đều nhìn Phùng Nghĩa Cần bằng vẻ mặt giễu cợt.
Những người có mặt ở đây đều là con cháu của những gia tộc hàng đầu ở các thành phố, đương nhiên bọn họ sẽ chẳng nể nang gì Phùng Nghĩa Cần.
Dương Thanh cũng híp mắt Phùng Nghĩa Cần nói: "Mày có thể biểu diễn được rồi!"
"Thằng ranh, mày đừng quá kiêu ngạo. Mày thật sự tưởng lấy đại một cái vòng giả ra là có thể gạt bọn tao như gạt kẻ ngốc sao?"
Phùng Nghĩa Cần liên tục cười khẩy nói: "Nếu mày có thể tặng được vòng tay hơn chục triệu vậy tại sao lại ăn mặc nghèo nàn như thế này chứ?"
"Giả sao?"
"Không thể nào?"
"Màu sắc của vòng tay kia bóng loáng, xinh đẹp như vậy sao có thể là hàng giả được chứ?"
"Phùng Nghĩa Cần anh đúng là có sức chơi mà không có sức chịu. Nếu anh là đàn ông thì hãy ăn chai rượu đi!"
"Chai rượu quá lớn, hay là ăn cái ly này đi ha ha ha!"
Mọi người nhao nhao ầm ĩ, muốn Phùng Nghĩa Cần ăn chai rượu.
Người ở đây đều là cô cậu chủ của những danh môn vọng tộc ở các thành phố, bình thường bọn họ cũng tiếp xúc với châu báu cho nên cũng có hiểu biết.
Vòng tay của Dương Thanh vừa nhìn đã biết chính là hàng thật.
"Phùng Nghĩa Cần, vòng tay này là món quà sinh nhật do đích thân cậu Thanh đi Thiên Phủ Thành mua cho cô Phi Phi. Tôi là người phụ trách ở đó, vậy anh nói xem vòng tay đó có phải là giả không?"
Trần Anh Hào cũng đứng dậy liên tục cười lạnh.
Lúc này mọi người mới sực tỉnh, bây giờ Thiên Phủ Thành đã bị nhà họ Trần thu mua, nếu muốn so sánh tài lực, nhà họ Trần bây giờ cũng không hề thua kém ba gia tộc lớn nhất tỉnh lỵ.
Sắc mặt của Phùng Nghĩa Cần xám ngoét, anh ta bị nói đến á khẩu.
Chỉ đành nhìn sang cầu cứu Ninh Thành Vũ.
"Tôi thừa nhận món quà của anh đắt hơn quà của tôi. Nhưng như vậy thì thế nào? Chiếc nhẫn kim cương Trái tim tình yêu này là được mua bằng tình yêu chân thành của tôi. Tình yêu của tôi dành cho Phi Phi là vô giá!"
Sắc mặt Ninh Thành Vũ thâm trầm nhìn Dương Thanh nói: "Món quà quý giá mà chúng ta nói lúc nãy không chỉ nằm ở chỗ giá thấp hay giá cao".
Dương Thanh chỉ mỉm cười không nói. Bây giờ anh đã không muốn tranh luận gì với đám ngu xuẩn này rồi.
"Các người nên vui mừng vì hôm nay là tiệc sinh nhật của Phi Phi, thấy máu không may mắn!"
Dương Thanh bỗng mở miệng nói.
"Anh nói gì?"
Ninh Thành Vũ thay đổi sắc mặt.
"Ninh Thành Vũ, anh im đi. Hôm nay là sinh nhật của tôi, nơi này không chào đón anh, anh cút ngay cho tôi!"
Rốt cuộc Hàn Phi Phi cũng nổi đóa, hai mắt cô ta đỏ ngầu, quát lên, sau đó lại chỉ tay vào Phùng Nghĩa Cần nạt: "Còn anh nữa, anh cũng cút đi cho tôi. Đừng cho rằng nhà họ Phùng có nhà họ Ninh làm chỗ dựa thì nhà họ Hàn không dám làm gì anh!"
"Cho anh ba mươi giây cút khỏi buổi tiệc của tôi, nếu không tôi không ngại khiến cho một hậu duệ trẻ tuổi của nhà họ Phùng biến mất đâu!"
Lúc này Hàn Phi Phi giận tím mặt, lời nói ra cũng cực kỳ hống hách.
Phùng Nghĩa Cần bị dọa đến cả người run lẩy bẩy, lúc này anh ta mới nhận ra bản thân đang ở nhà họ Hàn nhưng lại đang gây khó dễ cho người đàn ông của Hàn Phi Phi.
Cho dù nhà họ Hàn giết anh ta thì nhà họ Phùng cũng không dám có thái độ gì.
"Cô... Cô Phi Phi bớt giận! Tôi cút, cút ngay đây!"
Phùng Nghĩa Cần nói xong, liền xoay người chạy biến khỏi sảnh tiệc.
"Anh cũng cút đi cho tôi!"
Hàn Phi Phi lại chỉ tay về phía Ninh Thành Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Sắc mặt Ninh Thành Vũ tái mét. Hắn lớn từng này rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác đuổi đi trước mặt nhiều người như vậy.
Hơn nữa xung quanh còn có vô số con em nhà giàu ở các thành phố khác, điều này khiến hắn cảm thấy mặt nóng rát như bị lửa đốt. Lúc này hắn chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Được, được lắm! Tôi nhớ mặt anh rồi!"
Ninh Thành Vũ nhìn Dương Thanh đe dọa, sau đó xoay người rời đi.
Dương Thanh híp mắt lại, nếu nhà họ Ninh muốn chết anh cũng không ngại để nhà họ Ninh biến mất.
"Anh Thanh, xin lỗi!"
Hàn Phi Phi bỗng áy náy nói.
Những người khác không biết lời xin lỗi của Hàn Phi Phi là xin lỗi về điều gì, nhưng Dương Thanh biết rõ, cô ta xin lỗi là bởi vì cô ta đã lợi dụng anh nên mới khiến anh đắc tội với Ninh Thành Vũ.
Dương Thanh khẽ cười lắc đầu: "Yên tâm đi, nhà họ Ninh không gây ra sóng gió gì được đâu!"
Nhìn dáng vẻ tự tin của Dương Thanh, Hàn Phi Phi bỗng thấy hoảng hốt, trong lòng nghĩ thầm: "Nếu anh Thanh thật sự là bạn trai của mình thì tốt biết bao?"
Nhưng suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị cô ta bóp tắt, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.
Anh Thanh là người đàn ông đã có vợ con, tại sao cô ta lại có suy nghĩ bậy bạ như thế?
Dương Thanh cũng không rõ Hàn Phi Phi đang suy nghĩ gì.
Tô San ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ e thẹn của Hàn Phi Phi thì trong lòng cũng không thoải mái.
Cùng lúc đó, bên ngoài trang viên nhà họ Hàn.
Ninh Thành Vũ vừa bước ra khỏi trang viên thì nhìn thấy Phùng Nghĩa Cần đang đợi hắn.
"Cậu Vũ, hai chúng ta đều bị thằng ranh kia lừa rồi!"
Phùng Nghĩa Cần nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh có ý gì?", Ninh Thành Vũ cau mày nói.
Phùng Nghĩa Cần vội vàng nói: "Vừa nãy tôi đã điều tra được thân phận của thằng ranh kia rồi. Anh ta tên là Dương Thanh, là thằng ở rể của một gia tộc nhỏ ở Giang Hải!"
"Cái gì?"
Ninh Thành Vũ ngạc nhiên hỏi: "Ở rể?"
"Vợ của anh ta là tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa, nghe nói cô ta còn có danh hiệu là nữ tổng giám đốc đẹp nhất Giang Hải".
"Nếu tôi đoán không lầm thì Quan Tuyết Tùng và Trần Anh Hào chắc chắn là muốn có được vợ của anh ta cho nên mới kết thân với anh ta, mục đích là để anh ta lơ là cảnh giác".
Phùng Nghĩa Cần cười khinh.
Anh ta vốn còn tưởng rằng Dương Thanh là cậu chủ của nhà giàu nào đó nhưng bây giờ xem ra cũng không phải vậy.
Ninh Thành Vũ cũng không tỏ vẻ vui mừng, mà chau mày nói: "Việc này không thể nào?"
Anh ta nói xong liền gọi một cuộc điện thoại: "Điều tra cho tôi một thằng nhãi tên là Dương Thanh, xem rốt cuộc anh ta là ai? Vợ của anh ta là tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa".
Mặc dù Ninh Thành Vũ là một kẻ ăn chơi bất cần đời nhưng cũng không phải là kẻ bất tài vô học như Phùng Nghĩa Cần. Đương nhiên hắn sẽ không cho rằng Trần Anh Hào và Quan Tuyết Tùng kết thân với Dương Thanh là vì vợ của Dương Thanh..
Chẳng mấy chốc điện thoại của Ninh Thành Vũ đã reo lên, hắn nhận điện thoại, cơ mặt cũng từ từ giãn ra.
"Cậu Vũ, cậu điều tra được gì sao?"
Phùng Nghĩa Cần chờ Ninh Thành Vũ cúp điện thoại xong liền hỏi.
Ninh Thành Vũ hơi nhếch miệng, lộ ra vẻ hung ác: "Giống với những gì anh điều tra được, thì ra anh ta chỉ là một tên tới ở rể một gia tộc nhỏ".
"Đã như vậy, cậu cứ giao thằng ranh kia cho tôi xử lý. Tôi bảo đảm sẽ không để cậu Vũ thất vọng!"
Phùng Nghĩa Cần cười nham hiểm.
"Ha ha, được!"
Ninh Thành Vũ cười lớn, sau đó lạnh lùng nói: "Dám giành phụ nữ với tôi, vậy hãy để anh ta biến mất trên cõi đời này đi!"
"Vâng, cậu Vũ!"
Phùng Nghĩa Cần vội đáp lời, vẻ mặt hung hãn: "Dám đắc tội với cậu Vũ, tôi sẽ khiến anh ta sống không bằng chết, sau khi cho anh nếm đủ mọi đau khổ, giày vò, tôi sẽ khiến anh ta biến mất!"
- ---------------------------