Chiến Thần Ở Rể - Chương 207: Phải chết
Trần Anh Tuấn vô cùng hoảng sợ, không ngờ Dương Thanh dám lái xe đâm mình.
Trong mắt Tô San cũng ngập tràn kinh ngạc, giơ tay che miệng.
“Kít!”
Khi Trần Anh Tuấn và Tô San đều tưởng Dương Thanh sắp đâm vào, chiếc Phaeton sắp nát đầu kia đột nhiên phanh gấp vòng qua.
Chiếc xe lướt qua quần áo của Trần Anh Tuấn, khiến anh ta run rẩy toát mồ hôi lạnh.
“Bịch!”, Trần Anh Tuấn ngồi bệt xuống đất, sững người.
Tô San chỉ khinh thường liếc nhìn anh ta một cái rồi quay người đi vào tập đoàn Anh Hào.
Nói là đến bàn chuyện hợp tác giữa nhà họ Tô và nhà họ Trần nhưng thực tế là Tô Thành Vũ muốn Tô San và Trần Anh Tuấn mau chóng thành đôi.
Chỉ khi kết hợp với một gia tộc đứng đầu của thành phố khác, địa vị của cả hai mới có thể nâng lên.
Ngoài cổng tập đoàn Anh Hào chật kín người vây xem bộ dạng chật vật của Trần Anh Tuấn. Người nào quen anh ta đều giả bộ không thấy, nhanh chóng rời đi, người không quen thì vô tư chê cười.
Trần Anh Tuấn bò lồm cồm dậy, mặt mày hung dữ nghiến răng nghiến lợi gào lên: “Dương Thanh, tao muốn mày phải chết!”
Từ khi bị Hồng Phúc đuổi khỏi nhà đấu giá Mạnh Ký trước mặt mọi người, Trần Anh Tuấn bắt đầu muốn diệt trừ Dương Thanh.
Nhưng khi về nhà anh ta lại bị bố mắng một trận tơi bời.
Chủ gia tộc họ Trần dễ dàng điều tra ra được lai lịch của Dương Thanh.
Nhưng lão ta chỉ tra ra những tin tức bề nổi, còn về thân phận Tướng quân biên giới phía Bắc của anh, đến cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không tra ra được chứ đừng nói là lão ta.
Trần Anh Tuấn muốn trả thù, chủ gia tộc họ Trần lại giận dữ nói: “Anh Tuấn, ông cảnh cáo cháu không được trêu chọc Dương Thanh nữa. Thân phận cậu ta không đơn giản đâu”.
“Thằng đó chỉ là con rể của một gia tộc nhỏ thôi mà, sao phải cẩn thận vậy?”
“Cháu nghĩ kẻ vô dụng trong mắt mọi người có thể sở hữu thẻ đen của ngân hàng Thế Giới sao? Đến cả ông cũng chưa có tư cách đó”.
Ngày thứ hai sau khi chủ gia tộc nhà họ Trần cảnh cáo Trần Anh Tuấn, lão ta biết tin Trang Tất Phàm bị giết trước mặt người nhà họ Mạnh.
Sau đó, lão ta lại nhận được tin mấy thầy trò cao thủ nhà họ Mạnh đều đã bỏ mạng. Thậm chí đến cả Hồng Thiên Nhai tiếng tăm lừng lẫy cũng bị kết liễu ở nhà họ Trang.
Ngoài ra, lão ta còn điều tra được một tháng trước, Lạc Bân đang giữ chức tổng giám đốc tập đoàn Thành Hà từng là tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Thanh.
Những tin tức bí mật người thường không thể biết được này khiến lão ta càng thêm chắc chắn Dương Thanh không đơn giản.
Đến cả nhà họ Mạnh cậu ta cũng không sợ, chắc chắn không vô dụng như mọi người nghĩ.
Nhưng lúc này Trần Anh Tuấn đã quên béng cảnh cáo của chủ gia tộc họ Trần, mặt mày dữ tợn.
Anh ta gọi một cú điện thoại, đối phương nhanh chóng nghe máy: “Viên Thiệu, thằng nhãi ở nhà đấu giá Mạnh Ký hôm ấy đến Châu Thành rồi!”
Sau khi rời khỏi tập đoàn Anh Hào, Dương Thanh đi tới tập đoàn Thành Hà.
“Chủ tịch đến từ lúc nào vậy? Sao không nói với tôi sớm hơn?”
Lạc Bân đang ngồi trong phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất của tập đoàn Thành Hà, trông thấy Dương Thanh liền kinh ngạc hỏi.
Dương Thanh cười đáp: “Ngày mai là đám cưới của anh họ vợ tôi, tiện thể tới đây xem thử”.
Lạc Bân thở phào một hơi, còn tưởng công ty có sai sót gì nên Dương Thanh tới hỏi tội.
Mỗi lần đối diện với anh, Lạc Bân đều rất căng thẳng, bởi vì khi anh mới trở về Giang Hải đã dọa ông ta một trận.
“Bây giờ đang gặp khó khăn gì cứ nói đi. Vừa hay tôi đang ở đây, tiện tay giải quyết một lượt luôn”, Dương Thanh lên tiếng.
Lạc Vân vội vàng lắc đầu: “Bây giờ Thành Hà đã là tập đoàn lớn nhất Châu Thành. Nhà họ Viên và nhà họ Trần cũng không dám tùy tiện chọc vào”.
Nghe vậy, Dương Thanh rất hài lòng. Anh cũng cảm giác được Lạc Bân đang muốn tranh công.
Lúc trước anh từng hứa sau khi chuyện ở Châu Thành ổn định sẽ cho ông ta làm chuyện quan trọng hơn.
Bây giờ Lạc Bân đã phát triển tập đoàn Thành Hà thành doanh nghiệp lớn nhất Châu Thành, đủ chứng minh ông ta có năng lực.
“Lạc Bân, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Lạc Bân sững sờ, vội đáp: “Khoảng hơn ba tháng”.
Dương Thanh khẽ gật đầu: “Dù chỉ mới ba tháng nhưng ông làm việc khiến tôi rất hài lòng. Nhưng ông nên hiểu, chỉ vẻn vẹn ba tháng không đủ để tôi hoàn toàn tin tưởng ông”.
Lạc Bân hoảng hốt nói: “Chủ tịch, tôi thực sự một lòng trung thành với cậu, trời đất làm chứng!”
Dương Thanh xua tay: “Ông đừng vội, nghe tôi nói hết đã!”
Sao Lạc Bân không vội được? Ba tháng qua ông ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức để làm việc cho Dương Thanh.
Vậy mà bây giờ anh lại nói không hoàn toàn tin tưởng ông ta.
“Bây giờ tôi cho ông hai con đường”.
Dương Thanh chợt nghiêm mặt lại. Lạc Bân cũng căng thẳng, lập tức ngồi ngay ngắn: “Cậu nói đi!”
Dương Thanh gật đầu nói: “Thứ nhất, tôi cho ông năm mươi triệu làm vốn lập nghiệp. Sau này ông muốn làm gì tùy ông, không liên quan đến tôi”.
Nói đến đây, anh chợt ngừng lại nhìn chằm chằm vào mắt của Lạc Bân.
Lạc Bân chỉ kinh ngạc chứ không hề vui sướng, lo lắng nhìn Dương Thanh: “Chủ tịch, con đường thứ hai là gì?”
“Thứ hai, ông tiếp tục làm việc cho tôi. Tôi sẽ cho ông làm ở trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh, giúp tôi loại bỏ đám sâu mọt trong tập đoàn”, Dương Thanh chậm rãi nói.
“Tôi chọn con đường thứ hai!”
Lạc Bân không hề do dự. Ngay khi Dương Thanh vừa dứt lời, ông ta lập tức nói.
Ông ta đang vô cùng kích động.
Trong ba tháng quen biết Dương Thanh đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn, nhưng chỉ cần có anh, tất cả đều được giải quyết dễ dàng.
Đối với Lạc Bân, Dương Thanh đã trở thành tín ngưỡng. Ông ta cũng hiểu rõ, nếu mình trung thành với anh, có được sự tin tưởng tuyệt đối của anh, ông ta sẽ đạt được rất nhiều.
Đến cả Dương Thanh cũng không ngờ ông ta tôn sùng mình như vậy.
Lạc Bân dứt khoát lựa chọn không chút do dự khiến Dương Thanh rất hài lòng.
“Ông đừng vội trả lời, nghe tôi nói đã”.
Dương Thanh bình tĩnh nói: “Có lẽ ông còn chưa biết một số chuyện. Gia tộc Vũ Văn vẫn luôn muốn tôi quay về nhưng tôi không chịu. Tuy nhiên, trong gia tộc Vũ Văn cũng có rất nhiều người cho rằng tôi là hòn đá cản đường bọn họ”.
“Chỉ e bọn họ đã biết quan hệ giữa hai chúng ta. Nếu bây giờ tôi cho ông vào làm trong trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh, ông không những phải đối mặt với áp lực từ công ty, mà tính mạng cũng gặp nguy hiểm”.
“Bọn họ không dám giết tôi nhưng không ngại giết người bên cạnh tôi đâu”.
“Vậy nên một khi ông vào tập đoàn Nhạn Thanh thì phải chuẩn bị tinh thần bị ám sát bất cứ lúc nào”.
Dương Thanh muốn cho Lạc Bân vào trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh từ lâu nhưng vẫn do dự vì lo lắng cho sự an toàn của ông ta.
Những lời anh vừa nói không phải là cố tình đe dọa.
Tuy tập đoàn Nhạn Thanh đã được trả lại cho Dương Thanh nhưng kỳ thực trụ sở chính vẫn thuộc quyền kiểm soát của gia tộc Vũ Văn.
Nghe vậy, trong mắt Lạc Bân hiện lên sự sợ hãi. Nhưng ông ta không lập tức từ chối.
“Chủ tịch, tôi muốn hỏi cậu một câu, đối với cậu gia tộc Vũ Văn là gì?”
Lạc Bân bỗng nghiêm túc nói. Đây là lần đầu tiên ông ta chủ động hỏi Dương Thanh.
Anh chỉ bật cười khinh thường: “Nếu tôi muốn gia tộc Vũ Văn chết, bọn họ phải chết!”
- ---------------------------