Mục lục
Chiến Vương Ở Rể - Tiêu Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến Thần Ở Rể - Chương 693: Đều là làm màu​




Dương Thanh thản nhiên nhìn đối phương: "Tôi không cần người bạn như anh Lương, cũng không cần nhà họ Lương bảo bọc”.



"Thằng oắt, mày không uống rượu mời mà thích uống rượu phạt à? Anh Lương sẵn lòng kết bạn với mày mà mày cũng dám từ chối?", Tiêu Đại Vĩ đứng phắt dậy và phẫn nộ quát.



Thạch Giang cũng đứng dậy theo, đe dọa: "Hôm nay mày phải nhường lại Bàng Tiểu Duyệt, nếu không tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua mày!"



"Mày là cái thá gì? Cả gan nói không tha cho tao cơ à?", Dương Thanh cười giễu cợt.



Anh đã chướng mắt đám người này từ lâu. Nếu không phải giúp Bàng Tiểu Duyệt, sao anh có thể hạ thấp thân phận đến ăn cơm với bọn họ chứ?



"Mẹ nó, mày muốn chết!"



Thạch Giang vung một chai rượu đập mạnh về phía đầu của Dương Thanh.



"Cút!"



Thạch Giang còn chưa đập chai rượu xuống, Dương Thanh đã cầm một đĩa thức ăn lớn đập thẳng vào mặt anh ta.



"Bộp" một tiếng, trên mặt, trên quần áo Thạch Giang đều dính nước canh, ngã xuống đất trông rất chật vật.



"Khốn kiếp, mày còn dám ra tay!"



Tiêu Đại Vĩ cũng đứng lên, xách ghế lên định qua đập Dương Thanh.



"Bịch!"






Cuối cùng Dương Thanh đứng dậy, đạp một phát vào bụng Tiêu Đại Vĩ. Sau đó chỉ thấy anh ta bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất.



Anh ta đau đến mức gào ầm lên.



Lương Vân nhất thời kinh ngạc đến ngây người. Gã không ngờ Dương Thanh dám ra tay ngay trước mặt mình.



"Thằng nhãi, mày có biết đây là chỗ nào không mà dám ra tay ở đây? Mày chán sống rồi sao?"



Lương Vân vẫn ngồi ở đó, trầm mặt hỏi.



Dương Thanh cười lạnh: "Vậy thì thử xem?"



Anh thật sự không muốn tiếp tục ngồi với đám ngu xuẩn tự mãn này nữa. Anh lo trong lúc mình nóng giận sẽ giết luôn những người này, vậy thì không tốt lắm.



Lương Vân thấy Dương Thanh không có vẻ gì sợ hãi thì đột nhiên có dự cảm xấu.



Gã là cậu ấm nhà họ Lương nên từng gặp rất nhiều nhân vật lớn. Nhưng không ngờ gã lại cảm giác được khí thế của bọn họ trên người Dương Thanh.



"Chồng, không xong rồi. Nhụy Nhụy bị người ta ép qua phòng khác rồi”.



Đúng lúc này, Nhiếp Giai Giai và Chu Hân hoảng loạn xông vào phòng, thấp thỏm lo âu nói.



Bàng Tiểu Duyệt cũng sợ hãi, xông vào phòng theo.



"Cái gì? Còn có người dám dẫn bạn của Lương Vân tôi đi ngay trong tiệm ăn họ Trần à? Đúng là chán sống rồi!", Lương Vân tức giận.



Cho dù gã không có hứng thú mấy với Trương Nhụy, nhưng cô gái mà gã nhìn trúng đang ở đây, lúc cần làm màu thì vẫn phải làm màu.



"Mọi người yên tâm đi. Chủ tiệm ăn họ Trần này là anh em tốt của tôi. Bất kể ai dám gây sự ở đây, có thể rời đi hay không là tùy thuộc vào một câu nói của tôi”.



Trong lúc Lương Vân nói chuyện còn không quên liếc nhìn Dương Thanh.



"Đi theo tôi, chúng ta lập tức qua cứu Trương Nhụy về!", Lương Vân vừa dứt lời đã đi ra ngoài trước.



Chẳng qua Dương Thanh vẫn thờ ơ ngồi tại chỗ, không hề có ý định đi cùng bọn họ.



"Dương Thanh, cậu không định đi cứu Nhụy Nhụy sao?"



Lương Vân thấy Dương Thanh vẫn ngồi yên thì nhíu mày hỏi.



Dương Thanh cười nhạt: "Có anh Lương ở đây, còn cần những người khác ra mặt sao?"



Đối với anh, chỉ cần Bàng Tiểu Duyệt không sao, vậy cho dù có người chết cũng chẳng liên quan gì tới anh.



"Cậu đúng là một kẻ nhát gan!"



"Đúng vậy, chắc chắn anh ta không dám trêu chọc đám người đã dẫn Nhụy Nhụy đi, thậm chí còn chẳng dám ra ngoài”.



"Tiểu Duyệt, người đàn ông như vậy mà cậu còn không mau đá đi, không chừng một ngày nào đó cậu bị người ta bắt đi, anh ta cũng không dám cứu cậu đâu”.






...



Mấy người đều châm chọc.



Sắc mặt Bàng Tiểu Duyệt cũng khó coi. Nhưng cô ta hiểu rõ quan hệ giữa mình và Dương Thanh còn chưa tới mức để anh cứu người giúp, nên chỉ có thể lựa chọn im lặng.



"Chúng ta mau qua cứu Nhụy Nhụy đi! Lãng phí thời gian với loại người này làm gì?"



Nhiếp Giai Giai vội giục.



Ngay cả Bàng Tiểu Duyệt cũng đi theo đám người Lương Vân rời đi. Trong phòng lập tức chỉ còn lại một mình Dương Thanh.



Chẳng bao lâu, đám người Lương Vân dẫn theo Trương Nhụy trở về. Nhưng tóc tai cô ta bù xù, quần áo cũng có vài dấu vết bị xé rách.



"Anh Lương, may vừa nhờ có anh, bằng không em thật sự không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì”, Trương Nhụy nói với hai mắt đỏ hoe.



Lương Vân khẽ lắc đầu: "Bất kể thế nào thì các em đều là bạn của Tiểu Duyệt. Anh cứu các em cũng là chuyện nên làm”.



Trương Nhụy nghe vậy thì có hơi thất vọng.



Cô ta vốn tưởng Lương Vân sẽ coi trọng mình, nhưng không ngờ trong mắt đối phương chỉ có Bàng Tiểu Duyệt.



"Tiểu Duyệt, cậu xem anh Lương tốt với cậu tới mức nào? Theo bọn mình thấy, cậu mau đá gã bạn trai vô dụng kia và đến với anh Lương đi!"



"Đúng vậy, nhà họ Lương sắp trở thành một tám gia tộc đứng đầu Yến Đô. Nói không chừng mấy chục năm sau, anh Lương chính là chủ gia tộc họ Lương đấy. Đến lúc đó, cậu sẽ là vợ của chủ nhà, sống một đời xa hoa làm người ta ghen tỵ”.



"Tên vô dụng kia hoàn toàn không xứng với cậu đâu. Có anh Lương ở đây, anh ta còn chẳng dám đi cùng bọn mình qua cứu Nhụy Nhụy, đúng là đồ nhát gan”.



Mấy cô gái mồm năm miệng mười khuyên bảo Bàng Tiểu Duyệt.



Lương Vân vẫn tươi cười dịu dàng nói với Bàng Tiểu Duyệt: "Tiểu Duyệt, em biết tâm tư của anh đối với em rồi. Anh không quan tâm tới quá khứ của em. Chỉ cần em bằng lòng làm người yêu của anh, dù có bảo anh làm gì cũng được”.



Bàng Tiểu Duyệt lắc đầu, nói với Lương Vân: "Xin lỗi, tôi đã có bạn trai!"



Lương Vân cũng không quá bất ngờ, vẫn tươi cười rạng rỡ: "Nếu đã vậy, anh sẽ không miễn cưỡng. Nhưng anh muốn nói cho em biết là anh sẽ chờ em, sẽ luôn chờ em!"



"Tiểu Duyệt, bọn mình thật sự ghen tỵ với cậu đấy! Cậu lại có được người đàn ông tốt như anh Lương yêu cậu”.



"Em trai của anh vừa dẫn bạn tôi đi, còn sàm sỡ nữa, bọn tôi cũng chỉ cứu người mà thôi. Cho dù em trai anh bị đánh cũng là tự chuốc họa vào thân. Tôi khuyên các anh tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ”.



Lương Vân đi ra và bình tĩnh nói với đối phương: "Xem như là nể mặt tôi, mấy người hãy đi đi!"



Người đàn ông dẫn đầu phía đối diện khẽ nhíu mày quan sát Lương Vân từ đầu tới chân rồi mới hỏi: "Cậu là con nhà ai?"



"Tôi là cháu đích tôn của nhà họ Lương, Lương Vân. Ông nội tôi là chủ gia tộc họ Lương!", Lương Vân ngạo nghễ nói.



"Fuck! Chỉ là một thằng vô dụng của gia tộc hạng hai cũng dám làm màu trước mặt bố mày à? Cho dù là ông nội mày, chắc gì đã dám đòi Thái Văn tao nể mặt chứ?"



Thái Văn tức giận nói.



Lương Vân vừa nghe tên của đối phương thì sắc mặt lập tức thay đổi, kinh ngạc nói: "Anh... anh là Thái Văn của nhà họ Thái à?"



"Mày có tư cách gọi tên của bố mày à?"



Thái Văn bước lên tát thẳng vào mặt Lương Vân, tức giận chất vấn. .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK