Mục lục
Chiến Vương Ở Rể - Tiêu Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1448: Sự kiên quyết của Long Tấn​







Dương Thanh vừa lên tiếng, đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.



“Cậu nói không thể là không thể sao?”



Chủ gia tộc vừa mới nói chuyện cau mày nói.



Long Tấn nhíu mày, không vui nhìn về phía ông già kia, quát lên: “Phương Nho, không được vô lễ với cậu Thanh!”



“Long Hoàng, không phải tôi bất kính với cậu ta, mà cậu ta nói chuyện quá quả quyết rồi! Dù sao Hoàng tộc họ Diệp cũng là một trong bốn Hoàng tộc lớn ở Chiêu Châu, hiện nay cảnh giới võ đạo của Diệp Hoàng đột phá Siêu Phàm Cảnh, lại còn có thêm Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Diệp đột phá Siêu Phàm Cảnh vào 50 năm trước”.



“Tôi nói một câu Long Hoàng ngài không thích nghe, nếu Hoàng tộc không có người bảo vệ, dựa vào thực lực của Hoàng tộc họ Diệp ngày hôm nay, muốn trấn áp ba Hoàng tộc lớn khác hẳn cũng không phải là không thể”.



Phương Nho không hề cho Long Tấn chút mặt mũi, trong lời nói còn mang theo mấy phần khinh thường Hoàng tộc họ Long.



Lời này làm cho người của Hoàng tộc họ Long lập tức thay đổi sắc mặt, sắc mặt Long Tấn vô cùng khó coi.



Dĩ nhiên lão ta cũng biết lời của Phương Nho không phải là không có đạo lý, dẫu sao bây giờ Hoàng tộc họ Diệp đã xuất hiện hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, mà ba Hoàng tộc lớn khác ngay cả một cao thủ bước vào Siêu Phàm Cảnh cũng không có.



Trong giới võ đạo có lưu truyền một câu nói, dưới Siêu Phàm Cảnh chỉ là con kiến hôi, có thể thấy sự chênh lệch giữa cao thủ Siêu Phàm Cảnh và cao thủ Thần Cảnh lớn đến nhường nào.






Chỉ là Phương Nho nói ra những lời như thế trong tình hình này, thật sự là không cho Long Tấn chút mặt mũi nào.



Dương Thanh không lên tiếng, chỉ lạnh nhạt nhìn Phương Nho, cũng không thể bởi vì một câu nói thật của đối phương mà nổi điên chứ?



Căn phòng rộng lớn nhất thời yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều nhìn về phía Phương Nho.



“Long Hoàng, tôi vẫn cho là Hoàng tộc họ Diệp mời các gia tộc lớn tới cũng không phải nhằm vào Đế Thôn, mà chúng muốn mượn cơ hội này để thể hiện sức mạnh của Hoàng tộc họ Diệp, từ đó ra uy với các thế lực quyền quý”.



“Còn Hoàng tộc họ Diệp lựa chọn địa điểm tổ chức ở Yến Đô, cũng có thể là vì tránh hiềm nghi, dẫu sao hiện giờ Hoàng tộc họ Diệp xuất hiện hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nếu tổ chức tiệc mừng thọ ởHoàng thành Diệp, sợ là có rất nhiều gia tộc không dám tới”.



“Cho nên chỉ có nơi trung lập là Yên Đô mới là thích hợp nhất”.



“Tôi thì lại cho rằng bây giờ chúng ta phải quan tâm đến việc phải đối phó như thế nào trước tình cảnh Hoàng tộc họ Diệp chèn ép Hoàng thành Long, mà không phải Hoàng tộc họ Diệp có nhằm vào Đế Thôn hay không”.



Phương Nho lại nói tiếp.



Lão ta vẫn ra vẻ đúng mực, lời nói cũng khiến người ta không thể bắt bẻ được gì. Lâm Huy khẽ gật đầu, nói: “Ông chủ Phương nói có lý, có khi Hoàng tộc họ Diệp muốn thể hiện sức mạnh của họ, đồng thời chấn chỉnh các gia tộc, để cho thấy địa vị của Hoàng tộc họ Diệp”.



Ánh mắt Long Tấn bỗng nhìn về phía một ông già khác, lão ta hỏi: “Ông chủ Giang, ông cho là thế nào?”



Chủ gia tộc họ Giang - một trong bốn gia tộc lớn ở Hoàng thành Long, Giang Văn Sơn.



Giang Văn Sơn liếc Long Tấn, sau đó nói: “Long Hoàng, tôi đồng ý với ông chủ Phương”.



Một câu đã thể hiện rõ thái độ của lão ta.



Sắc mặt Long Tấn hơi khó coi, nhưng vẫn không nổi giận, ánh mắt nhìn về phía người cuối cùng, Vu Thủy – chủ gia tộc họ Vu, một trong bốn gia tộc lớn ở Hoàng thành Long.



Thấy Long Tấn nhìn về phía mình, không đợi lão ta lên tiếng, Vu Thủy cười cười, lên tiếng: “Tôi cho là bây giờ không cần thiết phải so đo mục đích của Hoàng tộc họ Diệp là gì”.



“Cho dù Hoàng tộc họ Diệp nhằm vào Đế Thôn, vẫn là vì muốn thể hiện cho các gia tộc thấy thực lực của Hoàng tộc họ Diệp, chúng ta cùng phải đối mặt với sức mạnh của họ”.



“Cho nên chủ đề chúng ta cần thảo luận bây giờ thật ra chỉ có một, đó chính là đối với Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng thành Long chúng ta nên giữ thái độ thế nào? Nên chủ động lấy lòng Hoàng tộc họ Diệp, hay là cách xa nhà họ đây?”



Tất cả mọi người đều hơi sửng sốt, sau đó cùng gật đầu.



Cho dù là Long Tấn cũng gật đầu, nghiêm nghị nói: “Ông chủ Vu nói chí phải”.



Dứt lời, lão ta lại đảo mắt liếc nhìn mọi người, nói: “Hiện nay Hoàng tộc họ Diệp thật sự đã rất mạnh, đã vượt xa ba Hoàng tộc lớn khác, cũng vì vậy, dã tâm của Hoàng tộc họ Diệp cũng rất lớn”.






“Cho dù là nhằm vào Đế Thôn, hay là vì thể hiện thực lực của Hoàng tộc họ Diệp để uy hiếp tới chúng ta, một khi để cho Hoàng tộc họ Diệp được như ý, đối với bất kỳ Hoàng thành nào cũng đều là một tai họa”.



“Nay, các Hoàng tộc lớn chỉ có thể nghĩ cách liên hiệp các thế lực trong Hoàng thành, mới có thể trách khỏi áp lực của Hoàng tộc họ Diệp”.



“Thái độ của tôi chính là, xem tình hình tiệc mừng thọ ngày mai mà làm. Nhưng có thể xác định, một khi Hoàng tộc họ Diệp muốn tranh giành Đế Thôn, hoặc là trấn áp một Hoàng tộc nào đó, Hoàng thành Long chúng ta cũng phải đứng ra chống lại Hoàng tộc họ Diệp”.



Đây là thái độ của Long Tấn, cũng là thái độ của Hoàng tộc họ Long, cũng là mục đích Long Tấn mời người đứng đầu của bốn gia tộc lớn ở Hoàng thành Long tới đây.



Nếu không đến khi Hoàng tộc họ Long đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp, bất kỳ thế lực đứng đầu nào của Hoàng tộc họ Long bỗng nhiên đứng ra ủng hộ Hoàng tộc họ Diệp, vậy thì sợ là cả Hoàng thành Long cũng sẽ phải phụ thuộc Hoàng tộc họ Diệp.



Đây là điều Long Tấn không muốn thấy.



Lúc này, thái độ của lão ta vô cùng ngang ngược, trên người mơ hồ tản ra khí thế võ đạo bán bộ Siêu Phàm Cảnh.



Chuyện này làm cho người đứng đầu của bốn gia tộc lớn cũng lộ vẻ khiếp sợ.



“Long Hoàng, ông muốn đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp sao?”, Lâm Huy kinh ngạc hỏi.



Long Tấn lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ không nên đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp sao? Nếu để cho chúng được như ý, Hoàng thành Long sẽ có hậu quả gì, không cần tôi nói nhiều, các người chắc cũng rất rõ”.



Phương Nho cau mày: “Long Hoàng, tôi cho là bây giờ còn xa mới đến bước đường phải đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp. Tôi đề nghị cứ chờ xem hình hình ngày mai, xem rốt cuộc có phải đứng đối lập với Hoàng tộc họ Diệp hay không”.



Giang Văn Sơn cũng gật đầu nói: “Ông chủ Phương nói không sai, có lẽ chúng ta nên đợi xem tình hình, đừng cứ nghĩ Hoàng tộc họ Diệp đang nhằm vào Hoàng thành nữa”.



Lâm Huy cũng vội vàng nói: “Long Hoàng, xin ông nghĩ lại!”



Vu Thủy cũng không nói gì, chỉ nhìn Long Tấn.



“Hừ!”



Long Tấn lạnh giọng nói: “Đừng tưởng rằng tôi không biết các người đang nghĩ gì, tốt nhất các người nên dẹp bỏ mấy suy nghĩ mơ mộng hão huyền kia đi, nếu không quay đầu, chỉ e sẽ trở thành vật hi sinh của Hoàng tộc họ Diệp”.



Nghe vậy, sắc mặt mọi người vô cùng khó coi.



Đối với bốn gia tộc lớn ở Hoàng thành Long, nếu có cơ hội thừa kế vị trí Hoàng tộc, đương nhiên bọn họ vô cùng tình nguyện, cho dù trở thành một nhánh phụ thuộc của Hoàng tộc họ Diệp, bọn họ cũng bằng lòng.



Nhưng bọn họ nghĩ thế nào, đương nhiên Long Tấn vô cùng rõ ràng.



“Long






chapter content

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK