Mục lục
Chiến Vương Ở Rể - Tiêu Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến Thần Ở Rể - Chương 1470: Diệp Hoàng bị tiêu diệt​







Không chỉ Diệp Hoàng vô cùng khiếp sợ, ngay cả Diệp Lâm cũng sợ ngây người, lão ta biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng cũng chỉ cho rằng Dương Thanh là Siêu Phàm Nhị Cảnh, dù có mạnh hơn nữa cũng chỉ miễn cưỡng có thể bộc phát ra thực lực có thể so với Siêu Phàm Tam Cảnh, nhiều lắm là Tứ Cảnh.



Nhưng bây giờ, lão ta lại cảm nhận được thực lực vượt xa Siêu Phàm Tứ Cảnh từ một chưởng này của Dương Thanh, đây là sức mạnh chỉ cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh mới có.



“Sao… sao có thể có chuyện đó được?”



Diệp Lâm sắp điên rồi, sự mạnh mẽ của Dương Thanh hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của lão ta.



Bản thân lão ta cũng là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, còn bị vây trong Siêu Phàm Ngũ Cảnh mười mấy năm rồi, cũng là cảnh giới lão ta mấy nhiều thời gian tu hành nhất từ sau khi bước vào Siêu Phàm Cảnh.



Có thể nói, lão ta chỉ cách Siêu Phàm Lục Cảnh một bước nữa thôi, là kiểu nói không chừng một giây sau sẽ có thể đột phá.



Không có khái niệm bán bộ Siêu Phàm Lục Cảnh, nếu có, lão ta cho rằng mình đã là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Lục Cảnh rồi.



Nhưng lúc này, Diệp Lâm mạnh mẽ như thế lại cảm nhận được sự uy hiếp vô cùng to lớn từ trong đòn tấn công của một cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh.



“Siêu Phàm Ngũ Cảnh à?”



Dương Thanh cũng thông qua đòn đánh này của Diệp Lâm biết được thực lực chân chính của lão ta, trong mắt lộ vẻ khinh thường.



“Hừ! Một Siêu Phàm Nhị Cảnh như cậu cũng không có tư cách lay động một Siêu Phàm Ngũ Cảnh đâu”, Diệp Lâm hừ lạnh.






Một khí thế càng đáng sợ hơn đột nhiên phát ra từ trên người lão ta, rõ ràng là lão ta bắt đầu nghiêm túc rồi.



Dương Thanh cũng không sợ hãi chút nào, ý chí chiến đấu trong mắt càng nồng đậm hơn, anh nhìn chằm chằm Diệp Lâm, lạnh lùng nói: “Ông có thể bảo vệ ông ta một đời một kiếp sao?”



“Trừ khi ông có thể giành lợi thế, thậm chí là áp đảo trong mỗi một đòn tấn công của tôi, nếu không, tôi muốn tìm cơ hội giết chết ông ta là chuyện dễ như trở bàn tay”.



Đương nhiên Diệp Lâm biết ông ta trong miệng Dương Thanh chính là Diệp Hoàng.



Lời của Dương Thanh mang đến áp lực rất lớn cho Diệp Hoàng, lão ta gần như vô thức lùi về sau mấy bước, chỉ sợ Dương Thanh bỗng dưng ra tay với mình.



“Đừng động đậy!”



Sắc mặt Diệp Lâm lập tức thay đổi, gần như theo phản xạ có điều kiện chắn trước mặt Diệp Hoàng.



Lão ta biết một khi bị Dương Thanh nắm được cơ hội, Diệp Hoàng sẽ bị đánh chết trong nháy mắt, thậm chí lúc Diệp Hoàng lùi về sau, cũng có thể bị Dương Thanh tìm thấy cơ hội.



Dương Thanh châm chọc: “Ông định vừa bảo vệ tên vô dụng này vừa đánh nhau với tôi à?”



Dứt lời, anh lại nhìn về phía Diệp Hoàng, cười híp mắt: “Khi nãy không phải ông còn định hợp tác với bố mình tiêu diệt tôi sao? Sao bây giờ lại trở thành phiền phức của bố ông thế?”



Diệp Hoàng lập tức thẹn quá hóa giận: “Dương Thanh, cậu muốn chết sao!”



“Ông cần bố mình bảo vệ mới có thể giữ mạng còn dám uy hiếp tôi? Ông cứ hưởng thụ thật tốt khoảng thời gian cuối cùng được bố ông bảo vệ đi!”



Vừa dứt lời, ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lùng, phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh lập tức khởi động, một khí thế võ đạo tràn trề đột nhiên phát ra từ trên người anh.



Lúc này, Dương Thanh trong mắt Diệp Lâm đã không phải cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh nữa, mà là một cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh hàng thật giá thật.



“Giết!”



Dương Thanh di chuyển một cái, lập tức biến mất khỏi vị trí ban đầu.



Tuy Diệp Lâm lo Diệp Hoàng sẽ bị giết, nhưng lúc này cũng không thể đặt hết sự chú ý lên người Diệp Hoàng, nếu không dù lão ta mạnh hơn Dương Thanh, cũng sẽ bị Dương Thanh tiêu diệt.



Một khi lão ta chết, lão ta hiểu rất rõ Hoàng tộc họ Diệp sẽ gặp phải tai họa thế nào.



“Ầm ầm ầm!”



Hai người nhanh chóng giao chiến, khí thế công kích đáng sợ khiến xung quanh chấn động.



Ban đầu mấy người Long Tấn và Thượng Quan Hoàng còn muốn giúp đỡ Dương Thanh, nhưng lúc này ngay cả cơ hội nhúng tay cũng không có, chỉ có thể trốn ở nơi xa xa, trơ mắt nhìn Dương Thanh đánh nhau với Diệp Lâm, và Lưu lão quái đánh nhau với hai anh em họ Tống.



Lúc Dương Thanh bộc phát toàn lực chiến đấu với Diệp Lâm, bên kia, hai anh em Tống Tả và Tống Hữu cũng đang dốc hết sức lực.



Dù một người chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh, một người thì có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh, nhưng hai anh em tâm linh tương thông hợp tác, không ngờ lại có thể bộc phát ra sức chiến đấy Siêu Phàm Tứ Cảnh.






Điều này khiến Lưu lão quái thầm hoảng hốt, lão ta có thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng lão ta lại cảm nhận được sự uy hiếp rất lớn từ hai anh em họ Tống.



Thực lực hai anh em bộc phát ra có thể so với Siêu Phàm Tứ Cảnh, thậm chí là gần tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh.



Còn Lưu lão quái cũng là gần đây mới nâng cao thực lực lên Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nền tảng võ đạo còn chưa vững, bây giờ đối mặt với hai anh em mạnh như vậy, lão ta cảm thấy rất áp lực.



“Khốn kiếp!”



Lưu lão quái bị hai anh em phối hợp đánh cho liên tục lùi về sau, rõ ràng thực lực của lão ta mạnh hơn, nhưng lúc này lại bị áp đảo.



Điều này khiến lão ta cảm thấy rất nhục nhã, lần này hợp tác với Hoàng tộc họ Diệp vốn dĩ là nhằm vào Dương Thanh.



Nhưng bây giờ ngay cả sợi tóc của Dương Thanh cũng không chạm vào được, còn bị hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh khống chế.



Đương nhiên Diệp Lâm cũng cũng cảm nhận được chuyện bên Lưu lão quái, lập tức không chút do dự căn dặn: “Diệp Hoàng, con đi giúp Lưu lão quái!”



“Vâng thưa bố!”, Diệp Hoàng vội vã đáp.



Ở bên chỗ Dương Thanh, lão ta cảm thấy áp lực của mình vô cùng to lớn, đã muốn rời khỏi từ lâu.



Diệp Lâm thấy Diệp Hoàng ở bên cạnh chẳng những không giúp được mình, ngược lại còn trở thành phiền phức của mình nữa, chẳng bằng bảo Diệp Hoàng đi giúp Lưu lão quái, có thể phân tán sự chứ ý của hai anh em họ Tống.



Không thể không thừa nhận, Diệp Lâm rất có năng lực sắp xếp, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của lão ta, bảo Diệp Hoàng đi giúp Lưu lão quái thật sự là chiến thuật thích hợp nhất.



“Lưu lão quái, giao tên Siêu Phàm Nhị Cảnh này cho tôi!”



Diệp Hoàng hét to một tiếng, lập tức xông về phía Tống Hữu.



“Không biết tự lượng sức!”



Tống Hữu hừ lạnh, một luồng sát khí đáng sợ phát ra từ trên người lão ta, lão ta còn không thèm né tránh, thẳng thừng đấm ra một cú.



“Ầm!”



Một âm thanh thật lớn vang lên, trong sự khiếp sợ của mọi người, Diệp Hoàng khi nãy còn cực kỳ hiếu chiến đã bị Tống Hữu đánh bay ra ngoài chỉ với một quyền.



Diệp Hoàng phun ra một ngụm máu, người bay xa ra ngoài tựa như diều đứt dậy.



Lúc này, đầu óc lão ta trống rỗng: “Vì sao? Vì sao? Vì sao?”



Lão ta thật sự không nghĩ ra, mình vốn dĩ là cao thủ đứng đầu Hoàng tộc họ Diệp, bây giờ đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, không phải nên áp đảo mọi thứ sao?



Nhưng vì sao lão ta đã mạnh như vậy rồi, không chỉ trở thành phiền phức của Diệp Lâm, bây giờ ngay cả một đòn của cao thủ Siêu Phàm Cảnh bên cạnh Dương Thanh cũng không đỡ được, cứ thế bị đối phương đánh bay?



Lúc này lão ta thật sự vô cùng khó chịu, mãi đến khi ngã xuống đất, cảm giác đau đớn khiến lão ta lấy lại tinh thần.



Mà Tống Hữu vừa đánh bay lão ta hoàn toàn không coi lão ta ra gì, chỉ giải quyết bằng một quyền, sau đó lại tiếp tục hợp tác với Tống Tả, không ngừng tấn công Lưu lão quái.



“Nền tảng võ đạo của mình bị phế rồi!”



Diệp Hoàng vừa giãy giụa định bò dậy, chợt phát hiện trong người không có chút khí thế võ đạo nào, sắc mặt lão ta lập tức cực kỳ khó coi.






chapter content

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK