"Bộp!"
Ngay trước khi bàn tay kia rơi xuống mặt Hoài Lam, Dương Thanh bỗng vươn tay, chộp lấy cổ tay Hoài Phượng, âm trầm nói: "Có gì thì nhằm vào tôi đây này!"
"Buông tao ra!"
Hoài Phượng bị siết đau, tức giận quát: "Mày to gan lắm, ở phủ Hoài Thành chúng tao mà cũng dám động tay động chân với tao à!"
Sáu vệ sĩ do Hoài Phượng mang tới lập tức tiến đến, bao vây Dương Thanh lại, ai nấy đều nhìn chằm chằm Dương Thanh, khí thế võ thuật Siêu Phàm Lục Cảnh trên người vệ sĩ cầm đầu nhanh chóng bùng phát.
"Bỏ cô Phượng ra ngay!"
Tên vệ sĩ cầm đầu phẫn nộ gầm lớn.
"Cút!"
Dương Thanh quát lên một tiếng, khí thế võ thuật ngang cấp Siêu Phàm Bát Cảnh chợt tràn về phía đối phương, nghiền ép khí thế của ông ta.
Vệ sĩ cầm đầu lập tức lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước như vừa bị trúng một đòn nặng, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn rỉ máu.
Cảnh tượng này khiến tất cả những người còn lại đều sợ ngây ra.
Thực lực phải mạnh cỡ nào mà một tiếng quát đã có thể gây thương tích nặng cho một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh?
Hoài Lam được Dương Thanh bảo vệ phía sau, lúc này đáy mắt đã nảy sinh chút cảm động, cô ta nói: "Anh Thanh, anh buông Hoài Phượng ra đi".
Bấy giờ Dương Thanh mới buông tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoài Phượng, nói ngắn gọn: "Cút đi!"
Hoài Phượng nhìn Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày cứ chờ đấy!"
Nói xong, cô ta hậm hực giận dữ bỏ đi.
"Cô không sao chứ?"
Dương Thanh nhìn dấu tay hằn trên má Hoài Lam, lòng thoáng tự trách, nếu không phải do anh, Hoài Lam đã không phải chịu một bạt tai này.
Hoài Lam nhẹ nhàng lắc đầu, môi thoáng nở nụ cười khiên cưỡng, cô ta nói: "Tôi không sao!"
Dương Thanh hỏi: "Ở phủ Hoài Thành, cô ta thường xuyên bắt nạt cô như thế sao?"