Chiến Thần Ở Rể - Chương 1223: Đến lượt cậu
Mã Siêu và Vương Chiến đều hiểu rất rõ một khi Dương Thanh hoàn toàn bùng nổ thì không ai có thể ngăn cản Dương Thanh được.
Nếu Dương Thanh mất kiểm soát, những người ở đây chỉ có con đường chết.
Từ nay về sau, Dương Thanh cũng sẽ hoàn toàn trở thành một tên con quỷ giết người khát máu, thậm chí là chết vì nổ tan xác.
“Cậu Thanh!”
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo chợt vang lên bên tai Dương Thanh.
Dương Thanh chợt tỉnh táo lại nhưng đôi mắt vẫn đỏ rực, ngâng đầu nhìn bóng người trẻ trung đang bước đến đưa cho anh một chiếc bình ngọc.
“Bọn họ đã trúng Sinh Tử Cổ. Nếu không có cách để khống chế cơn đau đớn của họ, cuối cùng họ sẽ chết vì quá đau. Trong bình ngọc này có hai viên thuốc giải Sinh Tử Cổ, cậu cho họ dùng đi!”
Là Thượng Quan Nhu của Hoàng tộc họ Thượng Quan, lúc này đôi mắt Thượng Quan Nhu đầy dịu dàng. Lúc nhìn Dương Thanh, ánh mắt không còn kiêu ngạo như lúc mới gặp Dương Thanh nữa.
“Cảm ơn!”
Dương Thanh không hề do dự, vội vàng đút hai viên thuốc cho Mã Siêu và Vương Chiến.
Quả nhiên mới vừa uống được mười mấy giây, mặt hai người không còn đau khổ nữa. Hai người nằm dưới đất thở dốc, người đẫm mồ hôi lạnh.
Mà lúc này, hai tên cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan đã ra tay chiến đấu với Lưu lão quái.
“Cô Thượng Quan, cảm ơn cô!”
Sau khi Mã Siêu và Vương Chiến bình tĩnh lại, hai người đều cảm kích nhìn Thượng Quan Nhu.
Ban nãy bọn họ sống không bằng chết, cơn đau của Sinh Tử Cổ đúng là đau đến cực đỉnh.
Không những thế còn làm Dương Thanh đang đứng trên bờ vực bùng nổ bình tĩnh trở lại.
Thượng Quan Nhu khẽ lắc đầu, nhìn về phía Dương Thanh, mặt nghiêm túc nói: “Tôi có thể cảm nhận được cảm xúc ban nãy của cậu rất lạ, dường như trong cơ thể cậu đang ẩn chứa một sức mạnh cực kỳ điên cuồng”.
“Tôi có cảm giác một khi cậu phát ra sức mạnh đó, có lẽ không ai có thể ngăn cản cậu, mà bản thân cậu cũng hoàn toàn trở thành ác quỷ”.
Dương Thanh không ngờ cảm giác của cô gái này lại nhạy bén như vậy, cảm nhận được tình trạng ban nãy của anh.
Nhưng dù thế nào, chỉ riêng việc Thượng Quan Nhu đưa thuốc giải khi Mã Siêu và Vương Chiến đang gần kề cái chết vì đau, cô ta cũng đã xứng làm bạn của anh.
“Chuyện này nói ra rất dài, nếu sau này có cơ hội tôi sẽ nói cho chị biết”.
Dương Thanh nhìn Lưu lão quái đang chiến đấu kịch liệt, nghiêm túc nói: “Bây giờ có lẽ nên nghĩ xem làm thế nào để giải quyết tên khốn này”.
Thượng Quan Nhu cũng nhìn Lưu lão quá, mặt nghiêm túc nói: “Nếu tôi không đoán nhầm, đây là Lưu lão quái cực kỳ nổi tiếng ở Miêu Thành. Dù ở Miêu Thành, lão ta cũng là cao thủ đứng đầu”.
“Không những thế lão ta còn có bốn đệ tử, trong đó đại đệ tử của lão ta là cao thủ Thần Cảnh, thừa kế cổ thuật của lão ta”.
“Thứ lão ta am hiểu nhất là cổ thuật, với cảnh giới võ thuật của lão ta mà còn dùng thêm cổ thuật thì ít ai có thể đấu lại”.
Dương Thanh nhíu mày: “Đại đệ tử của lão ta tên Miêu Vân Nghiễm à?”
“Cậu biết hả?”
Thượng Quan Nhu ngạc nhiên nhìn Dương Thanh.
Những chuyện liên quan đến Miêu Thành đều là những bí mật, thậm chí chuyện của Lưu lão quái còn là bí mật trong bí mật, chỉ có những người quan trọng của Hoàng tộc mới được biết những chuyện này.
Không ngờ Dương Thanh cũng biết đại đệ tử của Lưu lão quái tên Miêu Vân Nghiễm.
“Thì ra là thế!”
Mắt Dương Thanh loé sát khí.
Vốn dĩ anh còn đang nghi ngờ quan hệ giữa Lưu lão quái và Miêu Vân Nghiễm, không phải đệ tử thì cũng là người thân. Không ngờ lại giống như những gì anh nghĩ, Miêu Vân Nghiễm là đại đồ đệ của Lưu lão quái.
“Miêu Vân Nghiễm, đại đồ đệ của Lưu lão quái, năm mươi ba tuổi, thực lực Thần Cảnh trung kỳ”.
Thượng Quan Nhu nghiêm túc nói: “Dù là ở Miêu Thành nhưng thiên phú võ thuật của Miêu Vân Nghiễm cũng thuộc dạng cực kỳ mạnh”.
“Nghe đồn sau khi Miêu Vân Nghiễm lợi dụng cổ thuật bùng nổ hết thực lực thì sức chiến đấu có thể so với Thần Cảnh đỉnh phong”.
Hiển nhiên Thượng Quan Nhu hiểu rõ tình hình của Miêu Thành.
Dương Thanh gật đầu: “Dù thiên phú võ thuật của ông ta có mạnh đi chăng nữa thì cũng chết rồi!”
“Cái gì? Cậu nói ông ta chết rồi?”
Thượng Quan Nhu ngạc nhiên: “Ông ta là cao thủ có thể đấu với Thần Cảnh đỉnh phong, sao lại chết được?”
Bỗng nhiên cô ta nghĩ đến chuyện gì đó, kinh hãi nhìn Dương Thanh: “Chẳng lẽ cái chết của ông ta có liên quan đến cậu?”
Dương Thanh nhìn Thượng Quan Nhu, không trả lời lại mà chỉ nói: “Thế giới này rất lớn”.
Một câu hờ hững như chẳng có nghĩa gì lại làm tim Thượng Quan Nhu đập thình thịch.
Cô ta không biết cuối cùng có phải Dương Thanh đã giết Miêu Vân Nghiễm hay không nhưng cô ta hiểu ý Dương Thanh là trên thế giới này, có rất nhiều người có thể giết Miêu Vân Nghiễm.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình nên tất nhiên Thượng Quan Nhu sẽ không ép hỏi Dương Thanh.
“Bốn Hoàng tộc lớn, Hiệp hội Võ thuật, bắt tay đi!”
Dương Thanh chợt lên tiếng hỏi: “Nếu không sẽ không ai là đối thủ của Lưu lão quái”.
Hai cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Thượng Quan thất bại liên tục, nếu không nhờ họ có bí dược có thể ức chế cổ độc thì sẽ không thể chiến đấu lâu như vậy.
Nhưng chiến đấu càng lâu, vết thương trên người họ chồng chất, trái lại Lưu lão quái thì vẫn còn rất mạnh. Ngoài việc trông có vẻ hơi nhếch nhác một chút thì hơi thở võ thuật trên người lão ta vẫn ở Thần Cảnh đỉnh phong.
Cho dù Dương Thanh bùng nổ hoàn toàn thực lực thì chưa chắc có thể giết Lưu lão quái một cách dễ dàng.
Đến Thần Cảnh đỉnh phong rồi, ai mà chẳng có cách bảo vệ mạng sống?
Dương Thanh muốn giết Lưu lão quái, không hề dễ dàng.
Chứ đừng nói đến việc bây giờ anh không thể chiến đấu. Nếu không một khi phá giải phong ấn huyệt vị rồi, rất có thể hơi thở điên cuồng trong cơ thể anh sẽ làm anh hoàn toàn mất trí.
“Mọi người còn muốn xem đến khi nào?”
Thượng Quan Nhu bước lên phía trước, cô ta nhìn các Hoàng tộc khác và Hiệp hội Võ thuật, lạnh giọng nói: “Bây giờ chỉ có bắt tay, tập trung hết cao thủ Thần Cảnh cùng nhau đối phó mới có thể có một cơ hội. Nếu không, không ai có thể đánh bại lão ta”.
Sau khi Thượng Quan Nhu nói xong, ngay lập tức các Hoàng tộc và Hiệp hội Võ thuật im lặng.
Hôm nay bọn họ đến đây với mục đích là cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, muốn khống chế Đế Thôn.
Nếu bây giờ để lộ thực lực thật của bọn họ thì chờ sau khi giải quyết Lưu lão quái, sao bọn họ có thể tham gia cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô nữa?
“Diệp Xung, cậu thấy thế nào?”
Không ai nói chuyện, Thượng Quan Nhu chủ động hỏi.
Bên phía Hoàng tộc họ Diệp, Diệp Xung cười chua xót: “Tôi chỉ là cao thủ bán bộ Thần Cảnh, không có tư cách quyết định cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp có bắt tay đối phó với Lưu lão quái hay không”.
“Hoàng tộc họ Đoàn cũng không có ý định bắt tay!”
Bên phía Hoàng tộc họ Đoàn, một người trung niên mặc trang phục truyền thống lạnh nhạt nói, hoàn toàn không hề nể mặt Thượng Quan Nhu.
“Hoàng tộc họ Long cũng không có ý định!”
Bên phía Hoàng tộc họ Long, Long Khoa cũng lạnh giọng nói: “Cô Thượng Quan muốn làm mỹ nhân cứu anh hùng thì cứ làm đi, chúng tôi không có nhu cầu!”
“Ông…”
Thượng Quan Nhu tức giận nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Vốn dĩ cô ta cứ tưởng trong tình huống như thế này, ít nhất bốn Hoàng tộc lớn sẽ bắt tay nhau đối phó Lưu lão quái.
Nhưng cô ta sai rồi, đám khốn khiếp này không muốn bắt tay nhau chống kẻ thù mà chỉ muốn ngồi giữa hưởng lợi.