Mục lục
Chiến Vương Ở Rể - Tiêu Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến Thần Ở Rể - Chương 260: Bị lợi dụng​




Trần Hạo dữ tợn muốn giết người. Dù sao ông ta cho rằng cái chết của Trần Anh Tuấn là do Dương Thanh gây ra.



Lạc Bân lạnh lùng nhìn Trần Hạo, thản nhiên nói: "Nói thế nào thì Trần Hưng Hải cũng được xem là nhân vật đứng đầu ở Châu Thành, không ngờ lại có một đứa con trai ngu xuẩn như ông, đúng là đáng buồn cho nhà họ Trần!"



"Ông nói cái gì?"



Trần Hạo lập tức nổi giận.



"Câm miệng!"



Trần Hưng Hải tức giận quát. Lão ta hiểu rõ con trai của mình là người thế nào.



Mặc dù Lạc Bân nói hơi khó nghe nhưng đúng sự thật.



Trần Hạo thấy Trần Hưng Hải tức giận thì vội vàng im miệng lại nhưng ánh mắt vẫn đầy hận thù.



"Không ngờ cậu lại dám đến nhà họ Trần!"



Trần Hưng Hải nhìn Dương Thanh nói.



Lão ta càng lúc càng cảm thấy Dương Thanh không đơn giản. Người có thể khiến cho nhân vật hàng đầu như Lạc Bân và Tô Thành Vũ dốc hết sức lực hỗ trợ ngay trước mặt Mục Đông Phong thì chắc chắn không phải là người bình thường rồi.



Còn về mối quan hệ giữa Dương Thanh và Hàn Khiếu Thiên, lão ta tự động bỏ qua.



Theo lão ta thấy, Dương Thanh chỉ là tình cờ cứu mạng Hàn Khiếu Thiên, chẳng bao lâu sau ông cụ sẽ chẳng còn nhớ tới cậu ta là ai.



Bây giờ hai người Dương Thanh và Lạc Bân lại đến nhà họ Trần, chắc chắn bọn họ phải có chỗ dựa rồi.



Cuối cùng Trần Hưng Hải quyết định không ra tay. Lão ta ra lệnh cho những cao thủ nhà họ Trần xung quanh đó: "Tất cả các người lui ra hết đi!"



"Bố..."






Trần Hạo hoảng sợ, mặt biến sắc, vừa định cản thì bị Trần Hưng Hải mắng: "Anh cũng cút khỏi đây cho tôi!"



Trần Hạo trừng mắt nhìn Dương Thanh với vẻ dữ tợn, sau đó chán nản rời đi.



Thoáng chốc, phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Dương Thanh, Lạc Bân, Trần Hưng Hải và một xác chết.



"Sếp Lạc và cậu Thanh đột nhiên đến thăm nhà họ Trần, chắc là có việc gì muốn nói?"



Trần Hưng Hải thờ ơ nhìn hai người nói, giọng điệu rất đúng mực.



Mặc dù Dương Thanh chỉ cần nói một câu là có thể khiến cho nhà họ Hàn ra mặt hủy diệt nhà họ Trần nhưng Trần Hưng Hải vẫn không tỏ ra lép vế trước mặt anh.



"Sếp Lạc, ông nói đi!"



Dương Thanh ngồi đối diện với Trần Hưng Hải.



Nhưng Lạc Bân chỉ đứng bên cạnh anh, qua đó có thể thấy được ông ta làm việc theo mệnh lệnh của Dương Thanh.



Chi tiết này khiến Trần Hưng Hải cực kỳ khiếp sợ.



"Vâng!"



Lạc Bân cung kính đáp lại, sau đó mới nhìn Trần Hưng Hải: "Trần Hưng Hải, ông nên cảm thấy may mắn, nếu không có cậu Thanh, e rằng nhà họ Trần của ông đã bị hủy diệt rồi".



"Hứ!"



Trần Hưng Hải lạnh lùng nói: "Có việc gì cứ nói thẳng, tôi ghét nhất là kiểu nói vòng vo như vậy!"



Lạc Bân dửng dưng nhìn lão ta: "Trần Hưng Hải, nếu cho ông một cơ hội trở thành gia tộc quyền thế duy nhất đứng đầu ở Châu Thành, ông có muốn không?"



Trần Hưng Hải ngây ra một hồi lâu rồi hoàn hồn, cười lạnh nói: "Lạc Bân, cậu tưởng Trần Hưng Hải tôi là kẻ đần sao? Cho dù có cơ hội như vậy, cậu sẽ tốt bụng cho tôi à?"



"Trần Hưng Hải, ông đừng không biết tốt xấu. Chỉ cần cậu Thanh nói một câu, có thể khiến nhà họ Trần ông lập tức biến mất!"



Lạc Bân hơi bực, lạnh lùng nói: "Bây giờ ông chỉ có hai lựa chọn. Một là tôi giúp đỡ ông làm nhà họ Viên biến mất, hai là nhà họ Trần bị tiêu diệt!"



"Ông nói vậy là có ý gì?"



Trần Hưng Hải cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ trong lời nói của Lạc Bân.



Lão ta biết rất rõ về tình hình của nhà họ Trần bây giờ, nếu Dương Thanh thật sự muốn tiêu diệt nhà họ Trần thì bọn họ không có khả năng chống lại được.



Nhưng Lạc Bân lại nói sẽ giúp đỡ lão ta tiêu diệt nhà họ Viên.



"Hung thủ thật sự giết cháu trai ông chính là nhà họ Viên. Mà gã sát thủ này là do nhà họ Viên phái tới".



Lạc Bân chỉ tay về phía xác chết mặc áo đen, lạnh lùng nói.



Mặt Trần Hưng Hải chợt biến sắc: "Không thể như vậy được!"



"Những gì nên nói tôi đã nói rồi. Phải lựa chọn thế nào là chuyện của ông. Cậu Thanh chỉ cho ông nửa ngày để suy nghĩ, hôm nay trước khi trời tối, nếu ông vẫn không trả lời thì cậu Thanh sẽ xem như ông chọn con đường chết!"



Lạc Bân nói xong, đứng lên nhìn Dương Thanh: "Cậu Thanh, chúng ta đi chứ?"



"Tôi cần bổ sung thêm một điều, cho dù ông lựa chọn con đường đầu tiên thì cũng chỉ là thay tôi quản lý chứ không phải để cho nhà họ Trần ông khống chế mọi chuyện ở Châu Thành”.



Dương Thanh chậm rãi đứng lên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trần Hưng Hải: "Ông tuyệt đối đừng âm mưu phản bội tôi. Trước đây không lâu Châu Thành có một gia tộc đã biến mất chỉ trong một đêm đấy!"



"Ông có biết tại sao không? Bởi vì bọn họ đã lựa chọn phản bội tôi!"






Dương Thanh nói xong, xoay người rời đi.



Lạc Bân cũng nhìn Trần Hưng Hải nói: "Ông là người thông minh, chắc hẳn có thể suy nghĩ cẩn thận một số việc. Nếu nhà họ Trần và nhà họ Tô thật sự trở thành thông gia thì địa vị của nhà họ Trần sẽ được tăng cao. Đến lúc đó, người không muốn nhìn thấy cảnh tượng này nhất là ai?"



Lạc Bân nói xong cũng đi theo Dương Thanh.



Trần Hưng Hãi sợ hãi nhìn theo Dương Thanh đang rời đi.



Gần đây chỉ có một gia tộc bị diệt trong một đêm, đó chính là nhà họ Dương ở Châu Thành.



Chuyện này vốn là một vụ án bí ẩn, người của Châu Thành không biết đã có chuyện gì xảy ra. Bọn họ chỉ biết Tiền Bưu rời khỏi nhà họ Dương, sau đó những kẻ thù mà nhà họ Dương từng đắc tội đều tìm tới.



Nếu không phải Dương Hướng Minh nhanh trí thì sợ rằng nhà họ Dương đã bị diệt tộc rồi.



Đối với các gia tộc quyền quý lớn ở Châu Thành, nhà họ Dương chỉ là gia tộc tuyến một ở Châu Thành lại có khả năng uy hiếp bọn họ lớn hơn so với hai gia tộc đứng đầu Châu Thành là nhà họ Trần và nhà họ Viên.



Bởi vì nhà họ Dương có Tiền Bưu, một dũng tướng có thể dễ dàng lấy đầu của người khác.



Tối qua, Tiền Bưu xuất hiện ở nhà hàng Bắc Viên Xuân, hơn nữa còn vô cùng cung kính với Dương Thanh.



Tất cả những điều này cho thấy Dương Thanh chính là người đã tiêu diệt nhà họ Dương ở Châu Thành.



Còn nữa, mấy lời Lạc Bân vừa nói cũng rất đáng để suy ngẫm.



Sau khi chuyện nhà họ Trần và nhà họ Tô trở thành thông gia bị lộ ra, Trần Anh Tuấn đã nhiều lần bị ám sát. Bây giờ nghĩ lại, ở Châu Thành này chỉ có nhà họ Viên có địa vị sánh ngang với Trần, không muốn nhìn thấy nhà họ Tô và nhà họ Trần thành thông gia.



Nếu nói thế, quả thật có khả năng là nhà họ Viên sai người ám sát Trần Anh Tuấn.



Cho đến giờ phút này, lão ta mới nhận ra bản thân đã làm chuyện ngu xuẩn cỡ nào.



"Bố, bố có sao không?"



Lúc này, Trần Hạo chạy vào, lo lắng nhìn Trần Hưng Hải.



Trần Hưng Hải nghiêm mặt nói: "Lập tức triệu tập dòng chính của nhà họ Trần, bố có chuyện quan trọng cần bàn bạc!"



"Bố, có phải đã xảy ra chuyện gì lớn không?"



Trần Hạo nghi ngờ hỏi.



"Cút!"



Trần Hưng Hải giận dữ hét lên.



Lão ta càng ngày càng bất mãn với đứa con trai này.



Trần Hạo vội vã chạy đi.



Ở bên này, Lạc Bân đang lái xe bỗng hỏi: "Chủ tịch, Trần Hưng Hải sẽ tin chúng ta chứ?"



"Tin thì sao? Không tin lại thế nào?"



Dương Thanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hờ hững hỏi ngược lại.



Lạc Bân nhất thời ngây ra, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng.



Đối với Dương Thanh, nhà họ Trần chẳng qua chỉ là một công cụ giúp anh quản lý Châu Thành, có hay không cũng chẳng sao.



Nếu nhà họ Trần thật sự muốn chết, vậy tiêu diệt là được. Chẳng qua bọn họ lại phải tìm người khác để quản lý Châu Thành.



"Tôi có thể tha thứ cho sự khiêu chiến của người khác, nhưng không thể tha thứ cho việc người khác lợi dụng mình!"



Dương Thanh đột nhiên mở mắt ra, lóe lên một luồng sát khí mãnh liệt: "Nhà họ Viên dám lợi dụng tôi, nhất định phải chết!"



- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK