Chiến Thần Ở Rể - Chương 605: Phải chết!
Dương Thanh đã trông thấy Vũ Văn Bân lùi tới mép tầng sáu, chỉ cần lùi thêm một bước sẽ rơi thẳng xuống từ tầng sáu, nhưng anh không hề nhắc nhở.
Anh muốn giết Vũ Văn Bân, nhưng dù sao anh ta cũng là anh trai ruột của anh.
Huống hồ, trước khi mẹ anh qua đời đã ép anh thề không được trả thù gia tộc Vũ Văn, không không được tìm người của gia tộc Vũ Văn báo thù.
Nếu Vũ Văn Bân tự nhảy lầu chết, chắc không tính là anh đã vi phạm lời thề đâu nhỉ?
“Á!”
Quả nhiên, Vũ Văn Bân lại lùi thêm một bước, hoàn toàn quên mình đang đứng trên tầng sáu.
Đến khi anh ta muốn giữ thăng bằng cũng đã muộn. Hai chân trượt ra ngoài, cả người ngã thẳng xuống dưới.
Một tiếng rống giận không cam lòng vang vọng khắp vùng ngoại ô vắng vẻ: “Dương Thanh, tao có làm quỷ cũng không tha cho mày!”
Dương Thanh vẫn rất bình tĩnh, chỉ cảm thấy hơi khó chịu.
Mặc dù anh ta không do anh giết, nhưng cuối cùng vẫn vì anh mà chết.
Châu Ngọc Thúy đứng cạnh chứng kiến hết thảy, nếu không phải bị dọa toàn thân xụi lơ, bà ta đã bỏ chạy từ lâu. . ngôn tình sủng
Đến cả người thừa kế của gia tộc Vũ Văn nằm trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng bị Dương Thanh bức chết, sao anh có thể bỏ qua cho bà ta?
“Ồ?”
Nhưng đúng lúc này, một khí thế khủng bố chợt truyền tới, con ngươi Dương Thanh co rút, vội vàng bước tới phía trước.
Tiền Bưu cũng cảm thấy luồng khí thế mạnh mẽ ấy, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Dương Thanh vừa bước tới sát mép tầng sáu đã thấy một lão già mặc sườn sám nam đứng dưới đất.
Vũ Văn Bân vừa rơi xuống đang hoảng loạn đứng cạnh lão ta, giống như vừa nhìn thấy một chuyện cực kỳ kinh khủng.
Khi Dương Thanh cúi đầu nhìn lão già mặc sườn xám nam kia, lão ta cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh, cặp mắt chim ưng lóe sáng.
Lão ta chỉ nhìn anh một lúc rồi kéo Vũ Văn Bân định bỏ đi: “Đi!”
Vũ Văn Bân vẫn chưa lấy lại được tinh thần đã giật mình phát hiện có một sức mạnh khủng khiếp kéo tay anh ta lao vút đi.
“Người tôi muốn giết, ai có thể cứu?”
Dương Thanh gầm thét một tiếng, nhảy thẳng từ trên tầng sáu xuống.
Châu Ngọc Thúy trợn tròn mắt. Sau khi biết được thực lực của Dương Thanh, đương nhiên bà ta sẽ không cho rằng anh đang tự sát.
Dương Thanh nhảy từ tầng sáu xuống, còn là người sao?
Bà ta nghĩ lại những chuyện mình đã làm, toàn thân run rẩy, bị dọa tè ra quần.
Bà ta đột nhiên cảm thấy mình còn sống được đến bây giờ chính là kỳ tích.
Tiền Bưu thấy Dương Thanh đuổi theo, ánh mắt nghiêm trọng hẳn lên.
Khí thế lão già mặc sườn xám nam vừa bày ra thực sự quá kinh người.
Ông ta có cảm giác thực lực của lão già này cực kỳ khủng bố, dù là Dương Thanh cũng chưa chắc đấu lại được.
Tại sao trên đời này lại có cao thủ mạnh tới vậy?
Ông ta không hề đuổi theo. Với cao thủ ở cấp bậc đó, chỉ sợ một chiêu là có thể dồn ông ta vào chỗ chết.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đang đuổi theo lão già mặc sườn xám nam, trong lòng vô cùng chấn động.
Từ sau khi rời khỏi biên giới phía Bắc, anh chưa từng gặp phải cao thủ ở cấp bậc này, tốc độ hiện giờ của đối phương quá kinh khủng.
Dương Thanh miễn cưỡng lắm mới đuổi kịp, quan trọng là lão già kia còn dắt theo Vũ Văn Bân.
Chẳng phải nghĩa là, nếu lão ta không bị Vũ Văn Bân kéo chân đã sớm bỏ xa Dương Thanh rồi sao?
Hiện giờ, Dương Thanh chợt dấy lên một sự nghi ngờ, rốt cuộc lão già này là ai?
Chẳng lẽ là người của Vương tộc Chiêu Châu?
Không phải chứ!
Vương tộc Chiêu Châu chỉ có một vài cao thủ có thực lực mạnh mẽ, cùng lắm chỉ bằng với Mã Siêu mà thôi.
Nhưng lão gia này rõ ràng không hề thua kém Mã Siêu.
Dương Thanh dùng hết sức đuổi theo, khoảng cách giữa hai người cũng dần rút ngắn lại.
Không biết chạy được bao xa, cuối cùng Dương Thanh cũng đuổi kịp lão già mặc sườn xám nam.
Lão ta chỉ có thể dừng bước, híp mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh: “Chàng trai trẻ, làm người phải biết khoan dung độ lượng. Thả cậu ta đi đi, tôi cam đoan sau này cậu ta sẽ không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của cậu nữa”.
“Ông là ai? Tôi chưa bao giờ thấy cao thủ nào mạnh như ông ở Chiêu Châu này”.
Dương Thanh không đáp mà hỏi ngược lại.
Lão ta lạnh lùng nói: “Thế gian rộng lớn, có rất nhiều người cậu chưa từng thấy. Chưa từng thấy tôi cũng là chuyện rất bình thường”.
“Anh ta phải chết!”