Chiến Thần Ở Rể - Chương 1144: Cao thủ áo đen thần bí
Tiết Vương nhìn Bạch Vương và Mã Vương, nói: "Vu oan giá họa!"
"Giá họa?"
Bạch Vương và Mã Vương nhìn nhau, hai người đều lộ vẻ nghi hoặc.
"Đúng vậy, giá họa, lẽ nào hai ông đã quên, ở Yến Đô có một gia tộc đặc biệt?"
Tiết Vương không vòng vo mà nói luôn: "Gia tộc họ Long, một trong tám gia tộc lớn của Yến Đô, là một nhánh của Hoàng tộc họ Long, Hoàng tộc xưa nay vốn luôn thèm khát Đế Thôn, nếu lúc này nhà họ Long bỗng gặp chuyện không may, các ông nói xem, Hoàng tộc họ Long liệu có thừa cơ phái người tới Yến Đô không?"
Nghe Tiết Vương nói thế, Bạch Vương và Mã Vương đều sáng rực mắt lên, Bạch Vương vỗ bàn, đứng phắt dậy, nói: "Tôi hiểu rồi, ý Tiết Vương là, nhà họ Long của Yến Đô đối với Hoàng tộc họ Long thì chẳng đáng nhắc tới, nhưng nó hoàn toàn có thể thành lí do để Hoàng tộc họ Long đưa người vào Yến Đô".
"Các Hoàng tộc đều luôn coi chừng nhau, một khi Hoàng tộc họ Long phái người vào Yến Đô, các Hoàng tộc khác chắc chắn cũng sẽ đưa người tới".
"Đến lúc đó, Dương Thanh cũng sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, Hoàng tộc họ Long hay các Hoàng tộc khác đều sẽ tới tìm cậu ta".
"Theo như những hiểu biết của chúng ta về Dương Thanh, chắc chắn cậu ta sẽ không chịu thỏa hiệp, Hoàng tộc họ Long vốn hay ỷ vào thân phận của mình mà cao ngạo, thái độ của Dương Thanh nhất định sẽ khiến bọn họ bất mãn".
"Chỉ cần Dương Thanh và các Hoàng tộc nảy sinh xung đột, các Hoàng tộc sẽ nhận ra thực lực võ thuật của Dương Thanh mạnh cỡ nào, sau đó nhất định sẽ phái cao thủ Thần Cảnh ra tay".
"Khi đó chính là cơ hội tốt nhất để Lưu lão quái ra tay rồi".
"Cả Hoàng tộc và Dương Thanh lúc đó chỉ còn một con đường chết, bọn họ chết sạch là chúng ta có thể thuận lợi kế thừa Đế Thôn".
Tiết Vương gật đầu: "Hiện tại chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể phái người ra tay tấn công nhà họ Long rồi giá họa cho Dương Thanh, sau đó chúng ta chỉ cần ngồi xem trai cò tranh nhau là được".
"Được, vậy chúng ta cứ quyết định âm thầm ra tay với nhà họ Long rồi đổ hết thảy mọi chuyện lên đầu Dương Thanh nhé!"
Bạch Vương cũng ra quyết định.
Lúc này ở Vương tộc họ Tần, Dương Thanh bỗng hắt hơi một cái: "Ai đang nói xấu mình sao?"
"Ha ha!"
Tần Đức Chính đang hết sức vui vẻ, nghe vậy bèn cười lớn: "Cháu mê tín thế!"
Từ sau khi giải quyết Miêu Vân Nghiễm và Tào Việt, Tần Đức Chính và Dương Thanh vẫn đi cùng nhau, hai người bàn bạc rất nhiều về tương lai phát triển của Vương tộc họ Tần.
Dương Thanh cười cười, giơ tay lên, liếc nhìn đồng hồ, nói: "Ông hai, cháu với bố cháu nên về thôi!"
Đêm qua anh mới hứa với vợ và con gái, từ nay về sau sẽ không rời xa bọn họ, giờ này cũng nên kết thúc công việc để về nhà thôi.
Từ Vương thành Tần trở về Yến Đô chỉ chừng hơn hai giờ, vẫn còn kịp.
Thấy Dương Thanh nói phải về, Tần Đức Chính chợt cảm thấy lưu luyến, ông cụ đứng lên nói: "Dương Thanh, hay là tối nay ở lại đây nghỉ ngơi một tối đi!"
Dương Thanh lắc đầu, một nụ cười hạnh phúc thoáng lướt qua môi anh: "Cháu đã hứa với Tâm, sau này sẽ không xa rời hai mẹ con cô ấy nữa".
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Tần Đức Chính biết không thể giữ anh ở lại đây qua đêm được rồi.
"Thôi vậy, ông cũng không cố nài ép nữa, lúc nào rảnh thì cháu đưa vợ con tới đây, ông cũng muốn gặp cháu gái và chắt gái nhà mình một lần".
Tần Đức Chính vừa cười vừa nói.
Ông cụ là em ruột của bố Tần Đại Dũng, vậy thì Tần Thanh Tâm và Tần Y cũng là cháu gái ông cụ, Tiêu Tiêu chính là chắt của ông cụ.
Tuy Tần Thanh Tâm không phải con ruột của Tần Đại Dũng nhưng dù gì cô cũng do một tay Tần Đại Dũng nuôi lớn.
Dương Thanh cười nói: "Được ạ, hôm nào rảnh nhất định cháu sẽ đưa mẹ con cô ấy tới đây, đến lúc đó có thể thoải mái ở lại chơi vài ngày rồi".
Anh nói vậy không phải chỉ để qua loa với Tần Đức Chính mà thực sự có ý định này.
Chỉ có điều, gần đây Tần Thanh Tâm và Tần Y đang bận việc công ty, Tiêu Tiêu cũng chưa được nghỉ, Yến Đô lại mới xảy ra nhiều chuyện, Liên minh Vương tộc và các Hoàng tộc đều đang theo dõi sát sao Yến Đô.
Hiện còn chưa phải thời điểm nghỉ ngơi, đợi khi mọi chuyện ở Yến Đô kết thúc, anh sẽ tranh thủ cơ hội đưa vợ con tới Vương thành Tần chơi vài ngày.
"Chú hai, chúng cháu đi đây, chú nhớ giữ gìn sức khỏe!"
Tần Đức Chính dẫn đám con cháu dòng chính tiễn Dương Thanh và Tần Đại Dũng ra sân bay của Vương thành Tần.
Lúc này, cả đám người của Vương tộc Tần đều lưu luyến không muốn chia tay, tuy chỉ mới gặp mặt Dương Thanh vài tiếng đồng hồ nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, địa vị của nhà họ Tần đã tăng vọt.
Chốc lát sau, một chiếc máy bay tư nhân ầm ầm bay vụt qua đầu mọi người.
"Con rể nhà họ Tần chúng ta xuất sắc cỡ này, Vương tộc họ Tần ta nhất định không thể để cậu ấy mất mặt!"
Ánh mắt Tần Đức Chính bỗng lóe sáng, khí thế của bậc vương giả bộc phát, ông cụ đảo mắt nhìn mọi người ở đây, cất cao giọng: "Từ hôm nay trở đi, tất cả những thanh niên từ mười tám đến ba mươi lăm tuổi của gia tộc ta đều phải lên chiến trường!"
Ông cụ vừa thốt ra những lời này, tất cả mọi người của nhà họ Tần đều chấn kinh, nhưng không một ai phản đối, ngược lại, ai nấy đều nghiêm mặt, đáy mắt còn lộ vẻ kích động.
Tần Đức Chính đưa ra quyết định này là nhằm bồi dưỡng một nhóm cao thủ có kinh nghiệm chinh chiến cho Vương tộc họ Tần, tương lai của Vương tộc này thuộc về lớp người trẻ đó.
Ngay khi Tần Đức Chính dẫn con cháu dòng chính đưa tiễn Dương Thanh và Tần Đại Dũng ra về, trong Vương phủ họ Tần chợt xuất hiện một vị khách không mời.
Một cao thủ mặc áo dài màu đen bỗng xuất hiện, không một ai phát hiện lão ta đột nhập bằng cách nào.
"Ông là ai?"
Vị cao thủ thần bí vừa vào một căn phòng bí mật của Vương tộc họ Tần, hai người canh gác lập tức kinh sợ thốt lên.
"Thịch thịch!"
Nhưng một giây tiếp theo, cao thủ áo đen đã biến mất trước mặt bọn họ, ngay sau đó, đầu hai người đập mạnh vào nhau, nháy mắt đã hôn mê.
Cao thủ áo đen đột nhập vào phòng, thấy hai thi thể lẳng lặng nằm đó.
"Lại có thêm thân xác của một cao thủ Thần Cảnh!"
Cao thủ áo đen cười khục khặc, nhìn thi thể trước mắt kia, nói: "Thi thể này tuy không phải thân xác của cao thủ Thần Cảnh nhưng cũng đã là bán bộ Thần Cảnh, cũng tàm tạm rồi".
Hai thi thể kia chính là của Miêu Vân Nghiễm và Tào Việt.
Trước khi chết, Miêu Vân Nghiễm là cao thủ đã đạt tới cảnh giới Thần Cảnh trung kỳ, còn Tào Việt trước đó chỉ mới là bán bộ Thần Cảnh. Sau này, tuy đã đột phá tới Thần Cảnh nhưng đó là do dùng một phương pháp đặc biệt cưỡng chế tăng cảnh giới.
Cao thủ áo đen nói xong, mỗi tay túm lấy một thi thể, vận sức, khiêng cả hai thi thể lên vai, sau đó ngang nhiên bước ra ngoài.
"Ông là ai?"
Một cao thủ áo đen khiêng hai thi thể đi trông quá bắt mắt, cho nên vừa ra khỏi phòng đã bị những người canh gác quanh đó phát hiện, vài vệ sĩ của Vương tộc họ Tần vội vàng kéo đến bao vây lão ta lại.
"Cút!"
Cao thủ áo đen giận dữ quát to một tiếng, giơ một chân lên, dậm mạnh xuống đất.
"Ầm!"
Sau một tiếng động cực lớn, đất dưới chân run rẩy kịch liệt, lấy chân lão ta làm tâm, từ đó có vô số khe lớn bằng cánh tay khuếch tán về phía các vệ sĩ.
Cảnh tượng này khiến đám vệ sĩ của Vương tộc họ Tần đều ngây dại, đứng yên như phỗng, toàn thân lẩy bẩy không ngừng, nhưng lại không thể chuyển động chút nào.
Đợi khi bọn họ lấy lại tinh thần, cao thủ áo đen đã biến mất khỏi tầm mắt.