Không biết là từ năm nào, cái thói khi nhàn rỗi không có việc gì làm thì chạy xuống hạ giới thăm thú của Thượng Cổ đã không còn. Trong lúc chờ đợi chúng thần Thượng Cổ Giới hồi quá vị lai, chân thần Thượng Cổ đã nhàn nhã thưởng thức nguyệt lạc tinh trầm trong Trích Tinh Các tù tì tận mười năm trời.
(Hồi quá vị lai: kiểu như không rõ một chuyện gì đó, xong một thời gian sau mới hiểu được í. Đại loại ý câu này là, chúng thần nghĩ Thượng Cổ hay chạy xuống hạ giới chơi, nhưng không phải vậy, khi họ nhận ra thì đã 10 năm í.)
Nguyệt Di biết rõ chuyện này, mà nàng lại có sở thích sưu tầm bảo bối quý giá. Vì vậy, không có việc gì đều chạy qua Thượng Cổ điện coi thử có gì tốt mang về phủ đệ của mình. Thượng Cổ chẳng muốn so đo với nàng ấy, nên cứ mắt nhắm mắt mở cho qua, đến tận khi vị Hỗn Thế Ma Vương – Nguyệt Di này chú ý đến bình rượu Vô Hoa của mình.
Tên như ý nghĩa, Vô Hoa Tửu là loại rượu được cất từ trái của một loại cây không ra hoa. Cái cây này quả thực vừa kiêu ngạo lại vừa khó hầu hạ. Năm vạn năm mới kết trái một lần, rượu làm ra ngay cả chân thần uống nhiều quá cũng sẽ say. Rượu Vô Hoa rất hiếm có, quả thực là một bảo bối quý giá.
Nguyệt Di mê rượu, vậy nên nhiều năm nay toàn chạy đến phủ thần Vô Hoa xin trái, đều bị lão ấy cầm cây quải trượng đau khổ đuổi ra khỏi phủ. Mãi đến tận năm thứ mười, nàng một mình xông vào phủ của lão Vô Hoa, lấy quải trượng của lão làm củi nhóm lửa. Lão Vô Hoa thấy cảnh này, liền nước mắt nước mũi kể khổ.
Ôi Nguyệt Di thượng thần của ta ơi, Thượng Cổ chân thần mỗi năm đều kiểm tra số tính quang hái được. Người có bản lĩnh thì đừng ở đây gây khó dễ với tiểu thần ta, người thích thì tới Thượng Cổ Thần Điện mà quậy! Đừng nói người, cả tiểu thần ta canh giữ cửa nhà mình, mà mười năm nay đến cả bột phấn của trái cũng không còn gì……
Vị vô địch thủ siêu trộm của Thần Giới – Nguyệt Di thượng thần, cứ thế mà bước vào Thượng Cổ Thần Điện.
Nàng quả là có lá gan lớn, lén lút lật tung Tàng Bảo Các với Nhưỡng Tửu Phường trong thần điện tận mấy lần, kết quả ngay cả một hạt bụi cũng chẳng mò được. Sau đó, không tính chuyện kinh động đến thần vệ thủ điện đi, còn đưa đến trước mặt Thượng Cổ.
“Tỷ vứt liêm sỉ ở đâu thế, trộm đồ thì trộm đi, còn trộm quang minh chính đại nữa chứ! Cái đó không tính đi, ấy thế mà bị thần vệ bắt lại cơ.”
Thượng Cổ ôm chung trà làm bộ tư thế thần tôn, Nguyệt Di liếc mắt, cười ha hả mấy tiếng: “Ta đây lăn lộn, sao có thể so với muội được? Mười năm rồi mà một trái Vô Hoa cũng không chịu cho, muội còn không biết xấu hổ mà nói à?”
Thượng Cổ mắt híp lại, “Tỷ thích Vô Hoa Tửu à?”
“Nể mười mấy vạn năm giao tình, cho ta mấy ấm đi?” Nguyệt Di ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu lấy tình cảm ra lôi kéo.
“Không được.” Thượng Cổ ra vẻ cự tuyệt cương quyết, bắt đầu đuổi người, “Mười năm qua, ta mới cất được mười ấm, tỷ đừng có mà nằm mơ.”
“Muội không thích rượu, dùng làm gì thế?” Nguyệt Di y chang một con khỉ thành tinh, không biết làm sao mà nhận ra Thượng Cổ đang không tập trung, ánh mắt nàng hướng về rừng Đào Uyên. Đột nhiên phúc chí tâm linh, nàng nhảy đến trước mặt Thượng Cổ, “Muội vừa mới nhìn cái gì vậy?”
Thượng Cổ nhướng mày đầy ẩn ý, “Thì tỷ cứ nói thử đi?”
Nguyệt Di hít sâu một hơi, tay chỉ vào rừng Đào Uyên bắt đầu run rẩy, “Không phải như những gì ta nghĩ chứ?”
Bạch Quyết thích rượu, mà mê nhất là loại Vô Hoa này, chuyện này ai cũng biết.
“Chính là những gì tỷ nghĩ.” Lời nói Thượng Cổ vừa đúng vang lên.
Nguyệt Di nhất thời có chút sững sờ, sau kịp phản ứng lại mới nhận ra, hoá ra loại chuyện tốt này cũng do mình gây dựng nên.
Đại thọ mười năm trước của Nguyệt Di, nàng nhất thời mềm lòng, thấy mấy vạn năm nay Bạch Quyết cảnh giữ thật đáng thương, liền rủ Thượng Cổ đi xem thử. Thượng Cổ lúc đó cũng đi đó, nhưng nửa câu cũng không nói gì. Nguyệt Di còn cho rằng nàng không vui, còn buồn bã mấy ngày vì Bạch Quyết, mà không ngờ rằng Thượng Cổ từ đó đã động tâm.
Nguyệt Di lại nghĩ dù gì mình cũng là bà mối, mà lại bị bọn họ giấu diếm, giận dữ, “Thường ngày, hai người muội ngồi chung một chỗ thì khách khí, trông không khác gì tương kính như tân. Quả là một đôi chân thần mẫu mực ha, giấu gì mà kín ghê!
Thượng Cổ hì hì, vuốt giận nữ thượng thần của Mãn Tinh Thần Các, chỉ vào Đào Uyên lâm, “Tỷ tức giận làm gì, tỷ còn biết sớm hơn chàng đó.”
Nguyệt Di cứng đờ, sững sờ quay đầu lại, có phần không dám tin nổi, “Hắn không biết ư?”
“Không biết.”
“Rượu của muội đưa?”
“Ừ, mỗi năm đều gửi đến.”
“Hắn chẳng lẽ bị ngốc à?” Vô Hoa Tửu thật sự là một món bảo bối, bởi vì do là thần lực tạo ra, không chỉ ít mà lại rất nhiều thần lực, bỏ công mười phân chỉ thu lại một phần mà thôi.
“Ờ, muội sai người đưa tới, nói là Chích Dương tặng, chàng không biết là muội tự chưng cất.”
Nguyệt Di nghi hoặc, nhìn Thượng Cổ dò dò xét xét, “Muội bị lú hả? Thích một người lặng lẹ như thế cả mười năm. Hy sinh nhiều như vậy, sao lại không nói cho hắn?”
Thượng Cổ lắc đầu, nghiêm túc nói, “Còn chưa đủ.”
Nàng nhìn về phía rừng Đào Uyên, dưới tán cây đào, một vị chân thần lặng lẽ ngồi tựa vào thân cây. Mái tóc đen huyền, gương mặt tuấn lãng, đúng là có một không hai trong lục giới.
“Còn chưa đủ.” Thượng Cổ lặp lại câu này, rồi quay đầu lại, “Mới có mười năm, làm sao ta dám chạy đến trước mặt chàng, đáp trả nổi vạn năm âm thầm chờ đợi của chàng đây?”
Nguyệt Di nhìn Bạch Quyết phía xa, bỗng hiểu ra được ý tứ trong lời Thượng Cổ.
Được một người như vậy, chẳng màng tất cả mà yêu say đắm mấy vạn năm, mặc dù là chí tôn Thần Giới như Thượng Cổ, một khi biết được, cũng không khỏi thổn thức.
Thật sự rất thích sao… Có lẽ không chỉ đơn thuần là thích… Nguyệt Di nhìn Thượng Cổ, mắt đầy ý cười.
Thật đúng là một cặp đôi ngu ngốc mà. Buồn chết bạn của ta ơi.
Nguyệt Di thượng thần tuy không lấy được Vô Hoa Tửu, nhưng lại cười tủm tỉm rất vui vẻ, bước ra Thượng Cổ Thần Điện.
Nửa tháng sau, Nhân giới dấy lên một trận náo động nhỏ, chủ của Thiên Giới là Mộ Quang theo lệ trình việc này lên, tấu chương bị chưởng quản chiến sự của Tam Giới Nguyệt Di nhìn thấy, nàng nhanh chóng quyết định, tống một phong thư vào Bạch Quyết Thần Điện, nói hạ giới gặp thảm họa chiến tranh không ngừng, Bạch Quyết thân là chân thần, theo lý nên tuần tra. Bạch Quyết không màng thế tục ba vạn năm, không thèm để ý tới sự càn quấy của Nguyệt Di. Nào biết Nguyệt Di đưa thư một ngày ba lần, bông tuyết cứ bay phiêu phiêu vào Thần Điện. Toàn bộ Thần giới thấy thế liền cho rằng Tam Giới đại loạn, thế gian luân hãm. Bạch Quyết bị quấy nhiễu không chịu nổi, đành lựa lúc sớm, lặng lẽ hạ giới.
Nếu hạ giới, với tính tình của Bạch Quyết, tuyệt đối sẽ không uổng công đi một chuyến, hắn hóa thành phàm nhân đi thẳng về phía đông, hướng vào kinh thành, ven đường thấy nhân gian thái bình, tính ra cũng vui. Nửa tháng sau đến Trường An, vừa hay đúng ngay dịp tết Thượng Nguyên, nhân giới giăng đèn kết hoa, náo nhiệt khôn cùng.
Thần Giới cũng có những ngày náo nhiệt, chỉ có điều hắn thân là chân thần, tính tình lại lạnh lùng, không ai dám ở trước mặt làm càn, mấy vạn năm qua buồn tẻ vô vị. Đột nhiên đến nhân gian, thấy nhân thế náo nhiệt, nhịn không được mà lắc đầu cười khẽ.
“Khó trách hàng trăm hàng ngàn năm nay không về nhà, ra là bị trần thế mê mắt.”
Tuần tra nhân gian xong, náo nhiệt cũng xem hết, Bạch Quyết nghĩ có thể rời khỏi, nhưng còn chưa dứt lời, trong đám đông ồn ào trước mặt có tiếng cười vang khắp bốn phía, cái giọng bá đạo quen thuộc đến nỗi không thể quen hơn.
“Chưởng quầy này, hôm nay mà ông thua thì mười hũ nữ nhi hồng là của ta đấy nha. Ông đừng có mà chơi xấu, dân chúng thành Trường An đều đang nhìn đây này!”
Bạch Quyết vẻ mặt bình đạm nhưng hai mắt không nén được sóng động, hắn chắp tay tiến lên, tay áo tung bay, nghiêm nghị băng thẳng qua đồng người, thẳng đến chỗ đám đông phía trước.
Có một cậu thiếu niên nhỏ con, đôi mắt phượng xinh đẹp, mặc một bộ tấn y. Cậu chắp hai tay sau lưng đứng trước một quán rượu, trông có vẻ liễu lĩnh, chính là Thượng Cổ nữ phẫn nam trang.
Bình thường toàn thấy nàng ấy toàn mặc thần phục, thật hiếm khi mặc đồ kiểu này.
Bạch Quyết tuyệt đối sẽ không thừa nhận, vừa rồi đường đường là một chân thần như hắn, lại thiếu chút nữa đã phổ chiếu thần quang khắp nơi, khiến cho mọi người nhường đường, để hắn có thể nhìn rõ cái người mà hắn luôn tâm niệm trong lòng kia.
Từ đại thọ mười năm trước của Nguyệt Di, Thượng Cổ quay về Thần Giới, bọn họ có tình cờ gặp gỡ, nhưng đều có các thượng thần khác bên cạnh, còn chưa bao giờ có lúc nào riêng tư ở chung. Tuy rằng lúc này có tiếng người ồn ào xung quanh, nhưng rốt cuộc đã hạ giới rồi.