Tống Lâm vốn là một văn nhân nghiêm túc, tức đến độ râu mép rung rung. Nhưng gã biết Bạch Tuân luôn luôn ăn nói tùy tiện như thế, cũng không tiện nói nhiều, chỉ khó xử mà lắc đầu: “Bạch tướng quân, hạ quan vô năng vẫn chưa tìm được hai vị tiểu thư.”
Thấy Bạch Tuân và Bạch phu nhân biến sắc, Tống Lâm vội vàng châm thêm: “Ty chức đã tra được có người nhìn thấy hai vị tiểu thư vào giờ Thìn ở chợ Nam, hạ quan đã lệnh cho toàn bộ sai dịch đến thành Nam tìm kiếm.”
Vừa nghe xong, sắc mặt Bạch Tuân không tốt lên nổi, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.
Các quan lớn và quý nhân trong kinh thành đều ở phía bắc, dân lao động thì ngụ ở phía nam, mặc dù là tại dưới chân thiên tử những cũng còn ẩn chứa rất nhiều những nơi tối tăm, bất trị. Chợ Nam hỗn loạn, ăn trộm ăn xin, dân cư phức tạp, Hy Nhi và Thước Nhi rõ ràng ở chợ Bắc xem hoa đăng, sao lại đi chợ Nam?
Bạch Tuân từng lăn lộn đầu đường xó chợ, biết hai đứa con gái bảo bối của mình tuyệt đối không chỉ đơn thuần là đi lạc như vậy. Ông lập tức trấn an thê tử, cau mày đích thân dẫn một đội thân vệ đến thành Nam tìm.
Gót sắt vang lên trên quan đạo nửa đêm khuya khoắt đã đánh thức bá tánh nửa thành. Tống đại nhân một thân văn cốt, run rẩy đi sau tuấn mã của Bạch tướng quân, khóc không ra nước mắt mà thở dài một hơi.
Ngay dưới chân thiên tử mà dám phá vỡ lệnh cấm đi lại ban đêm còn thúc ngựa chạy gấp, nếu ngày mai lâm triều bị Ngự Sử đâm thọc chuyến đi hôm nay của Bạch tướng quân, chắc chắn sẽ bị hỏi tội!
Hai vị Bạch tiểu thư ơi, hai cô rốt cuộc ở đâu? Nếu vẫn không tìm ra hai người, chắc bầu trời kinh thành cũng bị sẵn phẳng thôi.
Ngay một khắc trước khi sai nha của Đại Lý Tự đuổi tới cổng thành Nam, một chiếc xe bò hôi thối đã thuận lợi băng qua cổng phụ, rời khỏi thành. Hai người đánh xe là một đôi huynh đệ nhà họ Tiền ở thành Nam tên Tông và Lâm, làm nghề đổ nước và đồ ăn thừa. Cứ cách mấy ngày hai huynh đệ đều phải vận chuyển nước và đồ ăn thừa ra khỏi thành, vì sợ mùi hôi ảnh hưởng tới người khác, tất cả những thùng đồ ăn cặn đều bị bịt kín mít bằng một đống cỏ khô dày dặn để át đi mùi hôi.
Đều là hàng xóm láng giềng cũ, hai người làm nghề vận chuyển nước và đồ ăn thừa năm sáu năm, thủ vệ ở cửa thành đã sớm quen mặt, các lão binh gia cũng không nghi ngờ mấy thùng đồ ăn cặn thừa thãi kia, hôm nay hai người đánh xe bò ra khỏi thành, thủ vệ cũng như ngày thường, mí mắt vừa nhấc chào hỏi một cái liền để xe bò đi qua.
Không ai nhìn thấy huynh đệ nhà họ Tiền ốm yếu gầy mòn tuy giống ngày thường luôn nở nụ cười hèn mọn xu nịnh, nhưng đôi tay giữ dây cương xe bò kia lại hơi nổi gân xanh, một đám hắc khí lượn lờ xung quanh.
Xe bò đi xa dần, lão binh mài kiếm đứng ở dưới thành không khỏi thì thầm.
Xe bò kia vừa rồi hình như phát ra tiếng lộc cộc gì đó? Hắn đang lau kiếm, rồi lại nhìn xe bò kia thêm vài lần, thấy xe bò kia sóng êm biển lặng, thì quay đầu không nhìn nữa.
Toàn là chút nước gạo và cỏ khô, cũng đã đi qua đi lại mấy năm nay rồi, còn có thể xảy ra vấn đề gì chứ.
Xe bò cách cổng thành Nam càng ngày càng xa, tiếng người trên đường phố cũng dần thưa lại, hai vị Bạch tiểu thư bị nhốt trong thùng nước cặn thiu ngút trời, mỗi người đều bị nhét một cục giẻ lau vào miệng, cả hai bị trói trông như cái bánh chưng, mắt to trừng mắt nhỏ, một người tức giận, một người điềm tĩnh. Diện mạo, bộ dáng, biểu cảm hai người không giống nhau tẹo nào, chỉ giống duy nhất đôi mắt, đều trông cực kỳ có hồn.