Bạch Tuân được tấn phong nhưng không hồi kinh lĩnh thưởng, ngược lại còn thỉnh chỉ đi Nam Hải bình định hải tặc. Đại Tĩnh hiếm khi có được chiến tướng, lại không lưu luyến quyền vị như vậy, Cảnh Khang Đế tất nhiên vui vẻ đáp ứng. Lại trôi qua ba năm, hải tặc Nam Hải bị diệt sạch sẽ, bá tánh ven bờ Nam Hải đội ơn triều đình, ca tụng mỹ danh thiên tử, Bạch Tuân mang theo những lời ngợi ca của bá tánh vinh quang trở về kinh thành.
Đây là lần đầu tiên sau thời điểm Bạch Tuân thành danh ở Tây Bắc bước vào kinh thành Đại Tĩnh.
Trong Kim Loan Điện, lòng nhân của thiên tử vô cùng mừng rỡ, kể ra công lao mười năm, nói Bạch Tuân có công với bá tánh xã tắc, có cầu mong gì không ?
Bạch Tuân khăng khăng dập đầu, cuối cùng thốt ra một câu làm cả Kim Loan Điện khiếp sợ.
“Thần nguyện dùng mười năm quân công, huân quý đầy nhà, đổi lấy một lời cầu hôn với đại tiểu thư hầu phủ Vĩnh An.”
Bạch Tuân dùng mười năm quân công chỉ cầu một chuyện, thiên tử có lý nào không đáp ứng. Thánh chỉ tứ hôn được đưa đến hầu phủ Vĩnh An ngày trong ngày đó, chỉ có người làm tuổi tác già dặn ở Vĩnh An hầu gia mới biết Nhất phẩm Trấn quốc tướng quân Bạch Tuân thanh danh hiển hách mấy năm qua chính là tên khuân vác vô danh năm đó bị lão trục xuất khỏi kinh thành. Lão hầu gia kinh ngạc hổ thẹn vô cùng, cũng biết người mà đứa con gái duy nhất này chờ đợi mười năm đã trở về, trong lòng cảm thấy an ủi đưa con gái yêu quý xuất giá.
Sự tình năm đó ở kinh thành nhanh chóng lan truyền khắp nơi, giải thoại Bạch Tuân trọng tình trọng nghĩa mười năm, sinh tử nơi sa trường chỉ vì một người tức khắc được tán dương ca tụng khắp kinh thành. Bạch Tuân là quý nhân quyền cao chức trọng, tay nắm trọng binh, ngoại trừ thượng triều và đúng hạn vào cung thỉnh an Cảnh Khang Đế, ông không hề giao hảo qua lại với bất kỳ thế gia giàu có nào, ông còn chẳng màng làm lơ những lời mời gọi của mấy vị hoàng tử, bởi vậy nên đắc tội với không ít thế gia trọng thần. Nhưng càng vậy, Cảnh Khang Đế càng coi trọng ông, năm thứ hai ông hồi kinh, thiên tử đã giao hẳn quyền quản lý đội hộ vệ kinh đô và các vùng lân cận cho ông đảm nhiệm.
Cứ như thế, Bạch Tuân trở thành một vị đại thần bị cô lập nắm giữ quyền lực tối cao nhất kinh thành. Ngoại trừ thiên tử, ngày thường ngay cả một bằng hữu để uống rượu luận trà cũng không có, nhưng Bạch Tuân không để ý việc này chút nào, mỗi ngày chỉ lo cùng Bạch phu nhân ở phủ tướng quân làm một đôi phu thê tình thâm, Bạch phu nhân thân thể suy nhược, thành hôn bảy năm sau mới sinh được một đôi song nữ.
Trưởng nữ của cặp song sinh tên Bạch Hy, thứ nữ tên Bạch Thước. Ngày đôi song sinh chào đời, Bạch Tuân được Cảnh Khang Đế phong làm Trụ Quốc tướng quân, trưởng nữ Bạch Hy được thiên tử chọn làm Đông Cung Thái Tử Phi. Nhất thời Bạch gia đắc sủng thánh ân, có một không hai trong kinh thành.
Năm thứ nữ Bạch Thước lên ba tuổi, Bạch Tuân đã định hôn sự cho ấu nữ. Việc hôn nhân này nói ra cũng có chút hàm ý muốn báo ân, năm xưa lúc Bạch Tuân bị quân binh của lão hầu gia Vĩnh An đánh đuổi khỏi kinh thành, ngay lúc đó được Lễ Bộ Thị Lang Trọng Thái cứu. Trọng Thái cảm động trước phần tình thâm ý trọng và vận mệnh éo le của Bạch Tuân nên đã chiếu cố ông đi Tây Bắc tòng quân, còn cho ông năm mươi lượng bạc, cho nên mới có nhất phẩm tướng quân Bạch Tuân mười mấy năm về sau.
Hiện giờ, Trọng Thái đang giữ chức Hữu tướng, năm năm trước Trọng Thái đến phủ tướng quân cầu thân cho ấu tử Trọng Chiêu, Bạch Tuân suy nghĩ cẩn thận mấy ngày, vào cung thuật rõ chuyện cũ năm đó cho Cảnh Khang Đế nghe, khẩn cầu thiên tử phê chuẩn hôn sự. Bạch Tuân hồi kinh bảy năm, cũng không kết giao với bất kỳ phủ nào, chỉ vào lễ Trừ Tịch hàng năm tặng ba bình rượu hoa quế cho Trọng Phủ, Cảnh Khang Đế mới biết có đoạn nhân duyên như vậy, rất cảm khái nên đã phê chuẩn chuyện hôn sự này.
Đôi song sinh nữ của Bạch gia tuy mới tám tuổi nhưng thân phận đều tôn quý, tuyệt đối không thể so sánh với bất kỳ đích nữ nhà giàu nào. Nếu không phải vậy, làm sao chuyện hai đứa nhóc đi lạc lại có thể khiến cả quan viên Đại Lý Tự là hắn như đứng trên đống lửa như thế. Đêm hôm khuya khoắt, hắn còn phải làm chân chạy vặt cả trong lẫn ngoài thành.
Sự tình liên quan đến danh dự của hai vị tiểu thư, chuyện tìm người này vưà phải kín kẽ vừa phải quyết liệt, thật sự khó càng thêm khó.
Tống Lâm thở dài, bước vào chánh đường phủ tướng quân.
Gã mới chỉ vừa xuất hiện, lập tức đôi mắt Bạch phu nhân đã sáng lên, không đợi Bạch phu nhân mở miệng, Bạch tướng quân đã một bước tiến lên trước mặt Tống Lâm.
“Tống đại nhân, hai đứa nhãi ranh nhà ta có tin tức gì không ?”
Nào có ai gọi khuê nữ nhà mình như vậy chứ? Huống chi, một đứa lại là Đông Cung Thái Tử Phi do thiên tử tuyển chọn!