• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm đó? Sau chuyện đó? Chuyện huyết trận diệt thế Tam Giới sáu vạn năm trước là điều cấm kỵ của toàn bộ Thần Giới, chưa có người nào dám nhắc lại trước mặt Thiên Khải.

Thiên Khải nheo mắt lại, nghênh đón sự trầm mặc kiên định của Quỷ Vương.

“Thần quân, thần thức của Nguyệt Di đã không còn nữa rồi.”

Năm đó Ngao Ca, Tu Ngôn và Nguyệt Di đã từng kề vai chiến đấu trong không ít trận chiến Thần Ma, giao tình vô cùng thâm sâu. Hơn một ngàn năm trước, Thiên Khải tới Quỷ Giới tìm hồn phách Nguyệt Di, Ngao Ca hùng hổ vác thần đao ra thiếu chút nữa là đã động thủ với vị chân thần này.

“Ba trăm năm trước ở Thương Khung, nàng đã từng để lại một tia thần thức.” Thiên Khải mở miệng, đôi mắt tím sâu thẳm: “Nếu hồn tức của nàng chưa từng tồn tại trong trời đất này, vậy ngươi nói xem thần thức kia dựa vào cái gì mà hiện hữu tận sáu vạn năm?”

Năm đó ở cảnh giới Thương Khung, Nguyệt Di vẫn lạc, hóa thành tượng đá, nàng để lại một tia thần thức cuối cùng giấu mất ký ức ba trăm năm của Thượng Cổ.

Tại sao lại không có sự tồn tại của hồn phách, mà lại có sự hiện hữu của một tia thần thức lưu lại trong sáu vạn năm? Ngần ấy năm Thiên Khải vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm thần hồn Nguyệt Di cũng là vì nguyên nhân này.

Quỷ Vương nghẹn lời, đột nhiên hỏi Thiên Khải: “Vậy ngài đã tìm được rồi sao? Nếu ta là cô ấy, sợ rằng chẳng muốn thần quân một mực tâm niệm tìm mình đâu.”

Dù Thiên Khải là chân thần, hắn cũng không chấp nhận nổi cái đúng cái sai trong việc tìm lại Nguyệt Di của Thiên Khải.

Lúc nàng còn sống, ngài liếc mắt một cái cũng không chịu. Khi nàng bị ngài hại chết, ngài muốn tìm cái gì đây?

Người trên vương tọa đột nhiên ngẩng đầu, thần áp lập tức bao trùm khắp điện, toàn bộ Quỷ Vương Điện rung chuyển một hồi.

Toàn bộ Quỷ Giới đều cảm nhận được cỗ thần lực đáng sợ này. Trong nháy mắt, bên ngoài Quỷ Vương Điện đã có vô số hồn phách run bần bật quỳ đầy đường Trường An.

Trong Quỷ Vương Điện, sắc mặt Tu Ngôn tái nhợt, đầu gối tuy đã khụyu một nửa nhưng lại quật cường chống chế, không chịu quỳ xuống.

Chuyện của Nguyệt Di, thái độ của hắn đối với Thiên Khải trước giờ không thể bình ổn được, chẳng sợ y là Chân Thần. Hắn có thể quỳ lạy Thiên Khải vì rất nhiều chuyện, duy chỉ chuyện này hắn không thể quỳ.

Ngao Ca trong thân thể điên cuồng gào thét đòi ra ngoài đánh lộn, lại bị Tu Ngôn gắt gao ngăn chặn. Nếu hôm nay Ngao Ca đối đầu với Thiên Khải, e là toàn bộ Quỷ Giới sẽ bị huỷ hoại mất.

Hắn nhận ra được, sau ngàn năm Thiên Khải tìm kiếm Nguyệt Di đã mỏi mệt hơn, cũng càng cố chấp hơn xưa.

Đôi mắt tím lạnh băng của Thiên Khải dừng trên người Quỷ Vương đang quật cường chống chịu một hơi, thần uy bạo loạn đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Y đứng dậy, trầm mặc đi ra ngoài điện.

“Ngươi nói đúng, nếu bổn quân là nàng, hẳn sẽ không chịu gặp lại ta đâu.”

Thanh âm lẻ loi văng vẳng vang lên trong điện, bóng dáng Thiên Khải cô độc kiệt quệ đến cực điểm.

Tu Ngôn nhìn y, phức tạp khôn xiết.

“Khoan đã!” Lúc Thiên Khải sắp đi khỏi cửa điện kia trong phút chốc, tiếng Quỷ Vương đột nhiên vang lên.

Bước chân Thiên Khải chợt khựng lại, đột nhiên xoay người nhìn Tu Ngôn.

“Ngươi có tin tức của Nguyệt Di?” Thiên Khải thốt lên câu này vô cùng chắc nịch.

“Không có.” Tu Ngôn lắc đầu, Thiên Khải mặt mày lạnh lùng, đáy mắt tràn đầy vẻ tức giận vì bị lừa gạt.

Tu Ngôn làm như không thấy, chỉ bâng quơ hỏi hắn: “Thần quân, ngài còn nhớ mảnh thần thức của Nguyệt Di ở Thương Khung năm đó?”

“Đừng nói cho hắn! Cái thằng quỷ ranh Tu Ngôn không giữ chứ tín kia, đệ đã đồng ý với ta thế nào! Không được nói cho hắn!” Trong thân thể Quỷ Vương, Ngao Ca rất muốn thoát khỏi sự ngăn cản của Tu Ngôn, vậy nên đã rít gào không thôi.

“Câm miệng! Bằng không bổn quân hủy Quỷ Vương Điện của ngươi bây giờ! Ngươi có muốn bổn quân chém nát thần hồn, đày ngươi vào luân hồi lịch tình kiếp không!” Thiên Khải lạnh lùng nói với lồng ngực Tu Ngôn, Ngao Ca trong thân thể Quỷ Vương rùng mình một cái.

Tình kiếp muôn đời? Hắn ghét nhất là lịch kiếp tình tình ái ái gì đó, hắn không đi, hắn muốn ở bên cạnh Tu Ngôn cơ.

Thấy Ngao Ca ồn ào kia đã nghỉ rồi, Thiên Khải nhìn vào mắt Tu Ngôn, vẻ mặt mười phần ôn hoà nhẫn nại: “Ngươi nói đi, mảnh thần thức kia của Nguyệt Di làm sao thế?”

Một người vốn đã quen nhìn trăm hình trăm dạng của đám quỷ như Tu Ngôn, cũng không khỏi phải vỗ tay tán thưởng trước tuyệt kỹ lật mặt nhanh như trở bàn tay của Thiên Khải.

Không hổ là chân thần, sống lâu năm, quả thật rất biết lúc nào nên cương nên nhu.

“Thần quân, hơn sáu vạn năm nay Quỷ Vương Điện vẫn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm hồn phách của Nguyệt Di thượng thần, nhưng chung quy vẫn không tìm được bất kỳ gì. Nhưng hơn một ngàn năm về trước, đã từng có một mảnh thần thức lạc trôi trên cầu Nại Hà ở Quỷ Giới.” Tu Ngôn mở lòng bàn tay ra, một mảnh thần thức ánh bạc khẽ khàng tỏa ra luồng khí tức màu bạc, tỏa sáng trong lòng bàn tay hắn.

Thiên Khải tức khắc nhìn chằm chằm vào nó, đó là thần thức thất lạc của Nguyệt Di ở cảnh giới Thương Khung, vốn dĩ hắn tưởng rằng thần thức kia đã sớm tiêu tán, lại không ngờ nàng lại trôi dạt đến Quỷ Giới.

“Thần quân nên biết, Trấn Hồn Tháp có khả năng nuôi dưỡng hồn phách, nếu thần quân định dùng thần lực giúp Nguyệt Di Thượng thần đúc lại thân thần rồi đem Trấn Hồn Tháp nuôi dưỡng mảnh thần thức này, có lẽ sẽ có ngày Nguyệt Di thượng thần thức tỉnh trở về. Cũng có lẽ……” Tu Ngôn rũ mắt: “Thần thức này vĩnh viễn sẽ không thức tỉnh, cũng không thể ngưng tụ thành hồn phách.”

Tu Ngôn trao mảnh thần thức ánh bạc le lói trong lòng bàn tay cho Thiên Khải: “Liệu thần quân có nguyện ý dùng ngàn năm vạn năm, đánh cược cơ hội duy nhất này?”

Thần thức trong lòng bàn tay được tiếp nhận không chút do dự, bóng dáng Thiên Khải biến mất khỏi Quỷ Vương điện.

“Đừng nói ngàn năm vạn năm, cho dù hơn mười vạn năm, nàng cũng phải được.”

“Bổn quân nợ ngươi một ân tình, ngày nào đó nếu có cầu gì, bổn quân sẽ dùng toàn lực thực hiện.”

Thần quang màu tím tản dần, một lời trách cứ ngạo nghễ vang vọng khắp bầu trời Quỷ Giới.

“Hừ, ai mà thèm! Lão tử ở Quỷ Giới ăn ngon uống tốt, ai muốn cầu xin hắn chứ!” Thiên Khải đi rồi, Tu Ngôn mới không áp chế người huynh đệ gắt gỏng nhà mình nữa nữa, Ngao Ca rốt cuộc cũng chiếm được quyền chủ động, lá gan to ra ngước lên trời tức giận mắng một tiếng.

Hắn nói xong xoay người đi vào điện, thay một bộ thường phục, hiên ngang đi tới cửa Quỷ Giới.

“Huynh đi đâu vậy?” Tu Ngôn thấy Ngao Ca dường như muốn rời khỏi Quỷ Giới, hồ nghi hỏi.

“Tới Yêu Giới.”

“Chỗ nào của Yêu Giới?”

“Núi Tử Nguyệt.”

“Làm gì đấy???”

“Hắn có thần lực, xin hắn đúc lại thần thể cho đệ.”

“…………”

***

Hai ngày sau, trong phủ tướng quân, Bạch Thước đang hôn mê bỗng bừng tỉnh, cô nhìn Bạch Hy đang trông trước đầu giường, bản thân như vừa mới vực dậy khỏi giấc mộng hư ảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK