Ánh trăng khuyết chiếu rọi cây cổ thụ trong rừng rậm, gió lạnh từng cơn. Bạch Thước dùng áo vải cột chặt thiếu niên trên lưng mình. Trước ngực đeo mộc trư bài sáng lấp lánh, di chuyển khó khăn trong núi, cứ sau vài bước, nàng sẽ vẽ lên cây một hình bán nguyệt để đánh dấu đường đi.
“Huynh đệ, ta thấy ngươi chắc không có đoản mệnh đâu. Nếu chúng ta còn sống mà xuống núi, ngươi nhớ phải báo đáp ta đấy!” Bạch Thước đầm đìa mồ hôi, trong núi âm trầm đáng sợ, nàng ít nhiều cũng sợ hãi, chỉ đành thao thao bất tuyệt ngoài miệng.
“Lấy thân báo đáp thì không được rồi, vàng bạc ta không thiếu. Nhưng bảo bối …bảo bối phát sáng này ta thấy rất thích, phù.. phù… Nếu ngươi biết thần tiên, thì chỉ cho ta một cái đỉnh núi đi. Không đúng…” Tiếng thở hổn hển của Bạch Thước dừng lại, nhìn bốn phía dò xét, quả nhiên thấy trên cây bên cạnh có vẽ một hình bán nguyệt, chính là kiệt tác của nàng.
“Chuyện gì xảy ra thế này, sao ta lại cứ đi vòng một chỗ vậy?” Mặt Bạch Thước trắng bệch, trong rừng gió lạnh từng cơn, lòng nàng nhất thời run rẩy. “Chẳng, chẳng lẽ có quỷ?”
Bạch Thước rất tin chuyện quỷ thần. Đúng lúc trong lòng đang sợ hãi, bất chợt một tiếng sói tru vang lên, Bạch Thước hốt hoảng, ngã nhào xuống mặt đất, áo vải được cột chặt bị nhánh cây đâm rách. Thiếu niên từ trên người nàng trượt xuống đất, đầu đập mạnh vào thân cây ở bên cạnh, phía bên kia trán lại sưng lên một cục. Một cái bên trái, một cái bên phải rất đối xứng.
Một cú đập mạnh của thiếu niên làm chấn động cả cái cây, chim chóc bay loạn lên. Bạch Thước vội vàng bò qua quan sát thiếu niên kia, dò xét hắn còn thở nữa hay không, nhất thời quên mất sợ hãi, nhịn không được khen một câu, “Huynh đệ, mệnh tốt thật đấy, bội phục bội phục…”
“Bên kia có ánh sáng! Qua đó xem thử!”
Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của bọn thổ phỉ, cách đó không xa là ánh lửa uốn lượn, hướng về phía này vọt tới.
“Nguy rồi, đuổi tới rồi.”
Bạch Thước giật mình, tay chân luống cuống đặt mộc trư bài trước ngực về lại người thiếu niên, trư bài quả nhiên không còn phát sáng.
Trong bóng tối Bạch Thước cõng thiếu niên, loạng choạng chạy về phía trước, nàng đạp hụt một bước. “Ui” một tiếng, hai người lăn xuống sườn đất. Bỗng một tiếng bịch bịch, không biết thiếu niên lại đập trúng thứ gì, một tiếng động vang lên, rõ cực độ.
Tuy Bạch Thước ngã trên người thiếu niên, nhưng cánh tay lẫn đầu ngón tay đều bị mỏm đá sắc nhọn xước ra máu, nàng sờ soạng phía sau thiếu niên, lại đụng phải mộc trư bài trước ngực hắn.
Không ai nhìn thấy, máu ở đầu ngón tay Bạch Thước bị mộc trư bài hút vào. Nháy mắt một cái, mộc trư bài đã nhảy lên người Bạch Thước, trong bóng đêm liên tục không ngừng hút máu trên đầu ngón tay nàng. Ánh sáng từ mộc trư bài đột nhiên sáng ngời, phát ra một đạo linh quang, chui vào trán thiếu niên.
Đúng lúc này, thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, hai mắt nhìn về hướng Bạch Thước trước mặt.
Bạch Thước chưa bao giờ thấy đôi mắt nào thanh lãnh đến thế, lạnh đến mức thấu xương tận tủy. Quả thực đôi mắt này quá đẹp, dù rét buốt đến mấy, nhưng lại khiến người ta không nỡ rời bỏ sự thu hút ấy.
Thiếu niên nhíu mày, đáy mắt phảng phất sự không vui, vừa định mở miệng, thì đột nhiên bị nàng bịt lại.
“Xuỵt, đừng nói chuyện, có người đang đuổi theo chúng ta!”
Bạch Thước hạ giọng, một tay che lấy thiếu niên, một tay chỉ trên đỉnh đầu.
“Tiếp tục tìm! Nhanh! Đừng để bọn chúng chạy thoát!” Phía đỉnh đầu nhập nhoạng ánh lửa, bọn thổ phỉ đang giơ bó đuốc, tìm kiếm tứ phía.
Bạch Thước quay đầu lại, vô tình va trúng nét lạnh lẽo trong mắt thiếu niên. Khoảng cách giữa hai người chỉ có vài thước, hơi thở của thiếu niên phun ra nhuộm ướt lòng bàn tay, trong lòng Bạch Thước nhảy dựng, vừa chuẩn bị mở miệng, thì một lực kình phong quét qua, đánh vào gáy nàng.
“Ngươi…”
Bà mẹ nó chứ, lại bị ăn đánh đến nỗi bất tỉnh! Lại là thứ chết tiệt nào đây!
Bạch Thước còn chưa mắng y đủ sảng khoái, thì chợt nhắm nghiền mắt lại, ngã sụp xuống đất.
Một đôi bàn tay tiếp được nàng, thiếu niên nhíu nhíu mày, có chút không hiểu hành vi của bản thân mình.
Lực kình phong kia hóa thành một thanh niên, thân hình khôi ngô, khuôn mặt lạnh lùng, ăn nói thận trọng, hắn quỳ xuống hướng về người thiếu niên.
“Chủ tử, Tàng Sơn đến chậm.”
***
Cách núi Mộc Khiếu không xa, một đội nhân mã chạy tới. Trọng Chiêu nắm chặt dây cương, thần sắc lo lắng. Đội vệ binh theo phía sau hắn, ánh mắt người nào người nấy đều sắc bén tinh quang, vừa nhìn đã biết là cực kỳ tinh nhuệ.
Một người cưỡi ngựa từ đằng xa đi đến, Trọng Chiêu phất tay, đám người dừng lại.
“Công tử!” Người đến là thị vệ thiếp thân của Trọng Chiêu – Trọng Quy, hắn thấp giọng bẩm báo, “Tung tích của nhị tiểu thư đã biến mất ở nơi gần Duy Thành.”
Sắc mặt Trọng Chiêu biến đổi, “Không rõ tung tích của A Thước sao? Sao có thể được chứ? Dò xét lại đi!”
“Vâng.” Trọng Quy còn chưa kịp rời đi, thị vệ bên cạnh đã hô to.
“Công tử! Nơi này có người! Là một nữ tử!”
Trọng Chiêu quay đầu, đám người giơ đuốc rọi về một chỗ, cạnh bìa rừng, một thiếu nữ áo trắng cả người toàn là máu ngã trên mặt đất.
“A Thước!” Trọng Chiêu hô hấp khó khăn, cuống quít nhảy xuống ngựa, lảo đảo chạy về hướng thiếu nữ kia.
Dưới ánh trăng, thiếu nữ ngóc đầu dậy, nhìn thiếu niên đang vội vàng, giang tay ra.