• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ nó con lừa kia, ngươi đứng lại cho lão tử!”

Ở trong rừng, Bạch Thước đuổi theo con lừa đang phi nước đại, Mộc Phàm miễn cưỡng đi phía sau bọn họ, rõ ràng là đang đi bộ, nhưng vẫn có thể không xa không gần giữ Bạch Thước trong tầm mắt y.

“Ta đi đây, mệt chết ta rồi…”

Bạch Thước dù gì cũng là một cô tiểu thư vốn mười ngón tay không chạm nước vào mùa xuân. Hai cái chân nhỏ không thể nào có khả năng chạy thắng bốn cái vó lừa, “Ngươi, ngươi chờ đó cho ta…” Bạch Thước thở hồng hộc, chỉ vào con lừa đang chạy không ngừng nghỉ, hai mắt nàng đăm đăm, “Sau này ấy, nếu để cho ta nhìn thấy ngươi, ta, ta sẽ nướng ngươi thành một con lừa quay.”

Câu uy hiếp của Bạch Thước mới nói một nửa, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng chân con lừa chạy nhanh gấp mấy lần so với ban nãy.

Bạch Thước nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy con lừa ấy lại chạy về phía mình.

Tại sao quay lại thế? Chẳng lẽ con súc sinh này nảy sinh lương tâm ? Bạch Thước chưa nghĩ xong, trong nháy mắt liền hiểu ngay lý do con lừa này trở về.

Ở phía rừng sâu, tầm mười con sói hoang đang đuổi sau lưng con lừa thất đuwcs, điên cuồng vọt nhanh về phía bọn họ.

“Má nó, má nó! Sói kìa a a a!”

Bạch Thước không chút do dự quay người chạy thoát thân, nhưng ngay cả so với con lừa, nàng còn không chạy lại, thì làm sao chạy nhanh hơn sói. Bạch Thước bất ngờ bị vấp chân vào nhánh cây, chuyện duy nhất làm được chính là sử dụng toàn bộ sức mạnh nắm lấy cái đuôi lừa đang có ý đồ một lần nữa bỏ trốn!

Con lừa mất nết nằm mơ cũng không nghĩ tới, con nhỏ này sắp chết đến nơi, còn muốn kéo theo một cái đệm lưng!

Một người, một lừa đồng thời bị vấp vào nhánh cây, đâm vào nhau, cứ như vậy mà chậm trễ một bước, đàn sói đã kết hợp lại bao vây bọn họ.

“Bà mẹ nó, con nhóc điên khùng này, ngươi chết thì chết đi, mang theo ta ăn cứt à? !” Con lừa mắt trợn lên, chỉ thiếu chút nữa là toát ra lửa.

Bạch Thước cố trừng to mắt hơn nó: “Chưa nghe qua à? Làm quỷ cũng phải kéo cái đệm lưng! Lão tử sẽ không một mình đi xuống Hoàng Tuyền đâu!”

Một người, một lừa mắt tóe lửa. Đột nhiên có âm thanh thở dốc bên tai, một bóng râm bao phủ bọn họ. Một người, một lừa nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy trong mắt đàn sói tỏa ra lục quang, thở ra mùi hôi tanh tưởi, gần trong gang tấc.

Một người một lừa bỗng chốc ôm chặt nhau, không hẹn mà cùng bắt đầu run lẩy bẩy.

Ba con sói đột nhiên giơ móng vuốt, một cước tung về phía Bạch Thước và con lừa.

“A a a a a cứu mạng! Thổ địa công, táo vương gia, Nguyệt lão mau cứu ta với!”

Bạch Thước bỗng nhiên nhắm mắt lại, dúi đầu vào cổ con lừa.

Ta sắp chết rồi! Ta còn chưa làm thần tiên nữa! Thật sự có Địa Phủ sao? Dưới đó có lạnh không? Không được, ta còn chưa có ăn no mà, làm quỷ chết đói đáng thương lắm. . .

“Đinh!” Một tiếng đánh vang mạnh, thanh âm phẫn nộ do bầy sói tru lên vọng khắp tứ phía.

Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu Bạch Thước, nàng vẫn chưa cảm nhận được cảm giác đau đớn do sói cắn. Từ trong cổ lừa, nàng từ từ hé mắt ra, chỉ thấy một thiếu niên cầm cây gậy gỗ bảo vệ trước người mình, chính là Mộc Phàm.

Một con sói bị đâm mù mắt, vậy nên cả đàn sói càng thêm hung ác hơn.

“Mộc huynh!” Bạch Thước xúc động đến nỗi dâng trào nước mắt, thiếu điều gọi y một tiếng “Cha”.

“Tiểu Bạch, đừng sợ, tránh sau lưng ta, ta sẽ bảo vệ đệ!” Mộc Phàm không biết từ đâu tìm được một gốc cây chết, vai y nhuốm máu, nhưng vẫn không lùi về sau mà bảo hộ trước Bạch Thước.

“Huynh thụ thương rồi? !” Bạch Thước nghẹn ngào, lo lắng trào lên trong lòng.

“Không có việc gì!” Mộc Phàm nhếch môi, “Ta dẫn dụ bọn chúng, Tiểu Bạch, đệ tìm cơ hội trốn thoát đi!”

Mộc Phàm quát lạnh một tiếng, vung cây gỗ hướng về đàn sói, Bạch Thước sững sờ, dường như không nghĩ tới Mộc Phàm sẽ đến cứu nàng.

“Mộc huynh!” Bạch Thước không kịp ngăn cản, Mộc Phàm và đàn sói đã cùng nhau quần chiến. Tuy y chỉ là thiếu niên, nhưng lại rất dũng mãnh, kiên quyết bảo vệ phía trước Bạch Thước, nửa bước không lùi. Đàn sói cắn xé người y, chỉ trong chốc lát, toàn thân y đã bị thương.

Trong lúc Mộc Phàm cản trở đàn sói, thì con lừa mất nết ấy lập tức muốn chạy trốn, lại bị Bạch Thước liều chết nắm đuôi kéo lại. Cho dù Mộc Phàm vì Bạch Thước mà tranh thủ cơ hội, nhưng nàng cũng không đào tẩu, chỉ lo lắng nhìn Mộc Phàm, cố chấp nắm đuôi con lừa.

Con lừa mất nết chỉ muốn khóc ròng, con bé này bị thần kinh sao! Có cơ hội mà không trốn, còn ở đây làm thánh mẫu?

“Tiểu Bạch! Đi đi!” Mộc Phàm vung một gậy xuống đầu sói, trên vai bị cắn rách một vết, bê bết máu me.

“Ta không đi đâu hết!” Hai mắt Bạch Thước đỏ au, giọng nghẹn ngào: “Muốn đi thì chúng ta cùng đi!”

“Con lừa này! Này con lừa, con lừa!”

Muốn chết thì các ngươi cùng chết đi! Đừng mang theo ta, con bé ngu xuẩn! Con lừa kêu lớn, gấp đến nỗi thiếu điều nói tiếng người, nhưng Bạch Thước cũng không thèm liếc nó một cái, trong lòng, trong mắt chỉ nhìn Mộc Phàm.

Sức người cũng có hạn, mặc dù là thiếu niên anh dũng, nhưng vẫn không đánh lại đàn sói dũng mãnh. Cây gậy của Mộc Phàm bị đàn sói cắn thành hai nửa. Chân trước của con sói đạp y một cái, làm y ngã rạp trên mặt đất.

Mộc Phàm khổ sở lăn đến trước mặt Bạch Thước, trên người đầm đìa máu me.

“Mộc huynh!” Bạch Thước hét lên một tiếng, đỡ lấy Mộc Phàm.

Con lừa mất nết kia nắm lấy cơ hội, co cẳng chạy thẳng một mạch, bỗng nó lảo đảo, té rầm xuống đất. Nó quay đầu lại, trong mắt con lừa lộ sự tuyệt vọng khó nói nên lời —— con bé chết tiệt kia! Ngươi bị điên à!

Nguyên lai không biết từ lúc nào, đuôi lừa đã bị Bạch Thước dùng dây buộc vào thắt lưng. Nó chạy một mạch như thế, mà Bạch Thước đang ôm Mộc Phàm, thể trọng của hai người hiển nhiên đã ngăn cản nó tự do chạy loạn.

“Tiểu Bạch, đi lẹ đi… Đừng quản ta…” Mộc Phàm thoi thóp, tái nhợt đến mức chẳng còn chút huyết sắc nào.

“Không được, ta sẽ không bỏ huynh đâu.” Bạch Thước chắn trước người Mộc Phàm, hung dữ nhìn chằm chằm đàn sói đang đến gần, “Súc sinh, có bản lĩnh thì các ngươi lại đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK