“Thứ bản tôn thích là linh phẩm, đối với những kẻ thông minh, một chút hứng thú cũng không có. Bản tôn không muốn bị người khác phát hiện tung tích, nhưng chỉ cần ăn được con nhóc này là có thể tùy ý ngao du tứ hải, bản tôn sao lại cần nấp mình trong hoàng lăng không thấy mặt trời kia nữa chứ!”
Hắn nói xong liền nâng tay về hướng Bạch Hy, cũng không biết Bạch Thước lấy đâu ra dũng khí, một phen nhảy dựng lên ôm lấy chân kẻ áo đen, kêu Bạch Hy: “A Hy, chạy mau!”
Bạch Hy sững sờ tại chỗ, hai mắt đỏ bừng.
“Tỷ chạy mau đi, A Hy, đi tìm cha, đi mau đi!” Bạch Thước rống giận, có bao nhiêu sức mạnh đều bộc phát ra hết.
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng: “Chạy? Một đứa cũng đừng có mơ!”
Hắn nhấc chân đá một cái, không cần tốn nhiều sức đã đá văng Bạch Thước ra xa. Bạch Thước còn nhỏ sao có thể chịu được yêu lực của hắn, lập tức xương sườn gãy đoạn, phun ra một búng máu, té ngã trên đất.
Huynh đệ nhà họ Tiền thấy thế vội vàng ấn Bạch Thước xuống đất, sợ cô lại quấy nhiễu nhã hứng ăn cơm của Thần quân.
“A Thước!” Bạch Hy thấy thế, làm sao có thể trốn nổi, cô chạy tới chỗ Bạch Thước.
“Tuy nửa điểm linh khí ngươi cũng không có, nhưng da thịt thật sự cũng trắng trẻo đấy chứ, bản tôn sẽ dốc sức chén luôn cả ngươi, đỡ cho hai tỷ muội ngươi cốt nhục phải chia lìa! Ha ha ha ha!”
Kẻ áo đen điên cuồng nở một tràng cười, tay nâng nhẹ, một tia hắc quang từ trong tay hắn tỏa ra, nhấc Bạch Hy lên giữa không trung. Hắc quang trói chặt Bạch Hy, từng tấc từng tấc đưa cô bé tới gần hắc y nhân.
Ánh mắt kẻ áo đen hiện lên vẻ tham lam và khát máu, hắn nhịn không được hít hà Bạch Hy một cái, lộ ra hàm răng nanh nhọn hoắt đến đáng sợ.
“A Hy!” Bạch Thước nghẹn ngào, bị huynh đệ nhà họ Tiền ấn chặt trên mặt đất.
“Yêu quái! Ngươi muốn linh phẩm! Ta thà chết cũng không để ngươi đạt được!”
Bạch Hy thấy mặt Bạch Thước nhem nhuốc máu tươi, trong chớp mắt lúc cô bị hắc quang đưa vào tay kẻ kia, đột nhiên rút ra một cây trâm màu ngọc bích trên đầu, không hề do dự đâm vào cổ của mình.
“A Hy!” Âm thanh gào thét như con thú yếu ớt vang lên từ miệng Bạch Thước, vô cùng tê tâm liệt phế!
Một dòng máu tươi từ chiếc cổ trắng nõn của Bạch Hy như thác nước phụt ra, tất cả đều thu vào đáy mắt Bạch Thước.
Đáy mắt một màu đỏ thẫm, tức khắc toàn bộ thế giam đều nhuốm màu máu tươi.
Kẻ áo đen và huynh đệ nhà họ Tiền thấy vậy rất sửng sốt.
Cách đó không xa, theo vết bánh xe bò từng chút một mà lần, Bạch Tuân bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ấu nữ, sắc mặt ông chợt đại biến, dẫn thân binh chạy ngay tới chỗ ngọn núi sau hoàng lăng.
Thân thể ấm áp của Bạch Hy từ giữa không trung chậm rãi rũ xuống, cây trâm xanh lục từ trong tay cô rơi xuống mặt đất, vỡ tan thành hai nửa.
Nước mắt hòa với máu tươi từ trong mắt Bạch Thước trào ra từng giọt từng giọt lớn. Cây trâm ngọc kia cô cũng có một cái, vào sinh nhật năm bảy tuổi mẹ đã tặng cho tỷ muội hai người, nhưng cô hay thích lấy vải vấn tóc, cả trâm cũng không chịu mang trên người, vậy nên hiện giờ ngay cả chết cũng không thể giống A Hy nổi.
Kẻ áo đen bị tiếng ngọc vỡ mà hoàn hồn, nhìn Bạch Hy đã chết, đáy mắt hắn dâng lên nỗi tức giận khó kìm chế.
Người chết như đèn tắt, tất thảy nhập luân hồi, ngay cả mệnh cách cũng đã biến mất, huống chi là linh khí.
Hắn đường đường là yêu tôn, thế mà lại bị một đứa nhóc phàm nhân làm hỏng chuyện tốt! Lý trí bị lửa giận trêu đùa đốt cháy, hắc y nhân nổi giận gầm lên một tiếng, hắc khí quấn lấy thân thể Bạch Hy phóng nhanh tới chỗ Bạch Thước.
“Khốn khiếp! Thế mà lừa gạt bản tôn, bản tôn sẽ khiến các ngươi thần hồn câu diệt, hóa thành tro bụi, vĩnh viễn đọa luyện ngục!”
Bạch Thước ngã nhào trên mặt đất, đôi mắt bị máu tươi làm nhòe đi, chỉ kịp nhìn thấy Bạch Hy bị hắc khí vứt xuống nơi xa. Cô dùng hết toàn lực vùng vẫy khỏi tay huynh đệ nhà họ Tiền, quỳ trên mặt đất nhắm mắt tiếp nhận thân thể Bạch Hy.
Cho dù chết, cô cũng không thể để A Hy lên đường lẻ loi một mình.
Vào lúc, ngàn vạn suy tư đều hóa vô biên, hắc ám biến chuyển, trong nháy mắt, một tia sáng giáng xuống mặt đất, mọi thứ trên thế gian như thể đột nhiên bất động.
Không phải là quỷ khí âm trầm lượn lờ, không phải tiếng gầm rít gào thét điên cuồng, ngay cả đoạn xương sườn đã đứt gãy trong cơ thể cũng từng tấc một hồi phục lại như cũ.
Thật giống như thần tích!
Bạch Thước mở mắt ra, một luồng ánh sáng nhu hòa phảng phất qua mắt nàng, đôi mắt bị máu tươi làm nhòe đã trở nên rõ ràng từng chút một.
Cô thấy thân thể Bạch Hy được một luồng ánh sáng tím khẽ nâng lên, dừng trước mặt mình.
Bạch Thước lê người bò qua nắm lấy bàn tay lạnh băng của Bạch Hy, ngẩng đầu, chứng kiến được cảnh tượng cả đời khó quên.
Dưới ánh trăng màu tím, xuất hiện một thân ảnh sừng sững.