Yêu Giới vốn chỉ có Lãnh Tuyền Cung và Hồ Tộc ở núi Tĩnh U ngang hàng địa vị. Bảy năm trước, yêu thú Thao Thiết bị phong ấn xuất hiện ở vùng hàn băng cực bắc của Yêu Giới, làm loạn khắp Yêu Giới. Một yêu quân thần bí hoành không xuất thế, đại chiến ba ngày với Thao Thiết ở vùng hàn băng, diệt sạch tộc Thao Thiết, uy chấn Tam Giới, người nọ chính là Phạn Việt. Không rõ lai lịch của người này thế nào, cực ít người từng chứng kiến dung nhan của y, chỉ biết rằng tính tình y lạnh lùng như băng, yêu lực lại cao tuyệt. Chỉ trong thời gian bảy năm ngắn ngủi, đã có thể xây dựng Hạo Nguyệt Điện ở cực bắc, cậy vào thế hiểm yếu của hàn băng, y kết nạp yêu quân, hai năm qua thế lực Hạo Nguyệt Điện đã vượt qua Lãnh Tuyền Cung và núi Tĩnh U.
Ba năm sau sẽ là kỳ hạn tranh đoạt vị trí Yêu Hoàng do Hồng Dịch ban ra. Hồng Dịch từng có lệnh, những ai từ cắp bán thần trở lên trong Yêu Tộc đều có thể tham tuyển. Nếu trong thời gian ba năm này, Phạn Việt có thể tấn vị lên bán thần, y sẽ trở thành đối thủ lớn nhất đối với Thường Mị và Thiến Vũ. Hồ Tộc vốn không tranh quyền thế, lâu dài ẩn cư tại núi Tĩnh U, thế nên Thiến Vũ càng xem Phạn Việt là cái đinh trong mắt. Đáng tiếc thay, những năm gần đây, Phạn Việt chưa từng bước ra khỏi vùng cực hàn, mà những yêu nhân khác tiến vào nơi đây, yêu lực sẽ bị áp chế. Vì vậy, suốt mấy năm này, Lãnh Tuyền Cung vẫn chưa tìm được một cơ hội nào để ra tay với cung chủ điện Hạo Nguyệt.
Từ sau khi Phục Linh đầu quân vào Lãnh Tuyền Cung, dưới sự trợ giúp của Thiến Vũ rèn luyện yêu cốt, lại nhiều lần lập chiến công. Bây giờ đã là Nhị cung chủ của Lãnh Tuyền Cung, rất được Thiến Vũ coi trọng. Ba tháng trước, Thiến Vũ bế quan tu luyện, giao hết Lãnh Tuyền Cung cho Phục Linh chấp chưởng. Ba ngày trước, Phục Linh nhận được tin tức, Phạn Việt đã rời khỏi vùng cực bắc, tiến vào nhân gian. Nàng bí mật ra lệnh cao thủ Lãnh Tuyền Cung đuổi theo y tới nhân gian, nhưng nào ngờ, Phạn Việt chỉ là một yêu quân mà lại có thể toàn thân sống sót dưới sự phục kích của các cao thủ Lãnh Tuyền Cung.
Nếu Phạn Việt không chết, tương lai ắt sẽ thành một mối họa cho Lãnh Tuyền Cung!
“Trong núi Mộc Khiếu thì sao? Hắn ta bị trọng thương, không thể chạy xa.” Trước khi Phục Linh hôn mê đã đánh y một cú chí mạng, tuyệt đối có thể đã trọng thương Phạn Việt, y không thể biến mất mà không một dấu tích được.
“Đây cũng là điểm thuộc hạ nghi ngờ. Nhị cung chủ, ngọn núi kia có gì đó quái lạ lắm.” Người áo tím đeo mặt nạ trầm giọng nói.
“Quái lạ sao? Cái gì quái lạ chứ?”
“Ở trong núi có tồn tại một luồng linh lực. Chính linh lực ấy hóa thành mê chướng, bao phủ khắp ngọn núi. Vô luận chúng ta sử dụng cách gì, đều chỉ có thể quẩn quanh bên ngoài núi, không thể tiến vào sâu lòng núi Mộc Khiếu được.”
“Ngươi nói là ngọn núi kia tự sinh linh lực ư?” Phục Linh lộ vẻ mặt kinh ngạc, “Không đúng, nếu là ngọn núi kia sinh ra linh khí, đêm qua ta đã phát giác, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi trong ngọn núi ấy có linh khí là thiên tài địa bảo chứa linh khí thiên địa, chứ không phải của ngọn núi kia.” Ánh mắt Phục Linh sáng lên, “Chủ điện Hạo Nguyệt đi tới nhân gian, quả nhiên là có mục đích. Có thể làm cho hắn tự mình đến, bảo vật kia ắt hẳn tuyệt đối bất phàm, có lẽ hắn đã ở trong núi Mộc Khiếu rồi, chúng ta nhất định không thể để cho hắn đắc thủ.”
Người mặc áo tím lộ vẻ khó xử, “Nhưng chúng ta không phá được mê chướng, cứ cho là đoán được chủ điện Hạo Nguyệt ẩn thân trong đó thì…”
Phục Linh cười một cách quỷ quyệt “Chúng ta không phá được, nhưng có một thứ có thể phá.”
“Ý nhị cung chủ nói là… ?”
“Máu, thiên tài địa bảo chứa đầy linh khí thiên địa, sức mạnh Tiên – Yêu không thể phá được, nhưng máu người chính là vật chí dương của nhân gian, chỉ cần lấy máu của năm trăm nam tử thuần dương, dùng bát quái rải đầy núi Mộc Khiếu, linh khí bảo vật sẽ bị hao tổn, mê trận kia tự nhiên sẽ mở ra.”
Người mặc áo tím nhíu mày, “Nhân gian trước nay do Tiên Giới cai quản, nếu chúng ta gây ra động tĩnh lớn như thế, chỉ sợ là chưa phá vỡ được mê chướng núi Mộc Khiếu đã làm kinh động đến Thiên Cung rồi.”
“Ở nhân gian, tất nhiên Yêu Tộc không thể tàn sát bừa bãi rồi. Nhưng nếu con người tàn sát lẫn nhau, đám người Thiên Cung cũng không thể nhúng tay vào tục sự ở nhân gian đâu.” Phục Linh cười lạnh, “Đi thăm dò một chút về lai lịch cái tên Trọng Chiêu hồi nãy đi.”
“Vâng, nhị cung chủ.”
Người áo tím đeo mặt nạ biến mất khỏi phòng. Phục Linh cúi đầu, ánh mắt chợt rơi lên chén canh sâm đã sớm nguội ngắt được đặt ở trên đầu giường, khóe miệng hiếm khi mỉm cười lại nhoẻn lên.
“Đồ ngốc, ngươi đã cứu ta, ta sẽ tặng ngươi một phần cơ duyên tốt. Nếu như việc này có thể thành, tương lai Lãnh Tuyền Cung ta nhất định sẽ ban phúc cho cả nhà ngươi, cho ngươi hưởng hết phú quý của nhân gian.”
***
“A a a a, ta có ích mà, đừng ăn thịt ta!” Bạch Thước bỗng nhiên mở mắt ra, vung vẩy tay hô to.
Một tia ánh nắng mặt trời sáng chói xuyên qua mắt, Bạch Thước sờ lên mặt của mình, sau đó dùng lực véo một cái.
“Ôi, đau quá! Ta vẫn còn sống!” Bạch Thước kích động không thôi, lúc này mới nhìn quanh bốn phía. Trời đã sáng rồi, nàng đang nằm trong một sơn động, vết thương trên cánh tay được đắp thảo dược, cảm giác thật mát lạnh.
Đây là đâu? Bạch Thước nhíu mày, trong mắt nảy sinh nghi hoặc, bỗng một giọng nói vang lên.
“Đệ đã tỉnh rồi sao?” Thanh âm dịu dàng của thiếu niên vang lên, Bạch Thước quay đầu, thì thấy thiếu niên tối hôm qua đang ở trần nửa người từ ngoài động đi vào, dùng lá sen đựng chút quả dại ôm trong lòng ngực, tươi cười hào sảng.
Bạch Thước sững sờ nhìn y, có chút bừng tỉnh.
Thiếu niên đưa quả dại tới trước mặt nàng, ấm áp cười một tiếng, “Đệ đói bụng không, nơi này có chút quả dại, cho đệ đấy.”
Bạch Thước mờ mịt nhận lấy quả dại, “Ngươi… ? Sao chúng ta lại ở chỗ này?”
“Ta cũng đang định hỏi đệ, ta vốn bị thổ phỉ bắt vào trong trại, khi tỉnh lại đã phát hiện hai chúng ta ở ngoài sơn động…”
“Là ta cứu ngươi đó!” Bạch Thước rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nàng nhanh chóng nói: “Ta cũng giống ngươi, ở ngoài núi bị đánh cướp, mới bị bắt vào trong trại, nửa đêm hôm qua, ta thừa dịp lúc bọn chúng buông lỏng, cõng theo ngươi hôn mê chạy trốn.”
“Thì ra là thế.” Ánh mắt thiếu niên tràn ngập cảm kích, “Đa tạ ân cứu mạng của tiểu huynh đệ, Mộc Phàm vô cùng cảm kích.”
“Có chi, có chi đâu. Gặp nhau là hữu duyên, ta…” Bạch Thước vung tay lên, trong tay áo chợt văng ra một vật, rơi xuống mặt đất, xoay một vòng mới dừng lại. Thiếu niên cúi đầu, sửng sốt nhìn mộc trư bài trên mặt đất.
“Ta, ta…” Bạch Thước ngơ ngác nhìn tấm mộc trư bài, nghênh tiếp ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên, bèn nói: “Đêm qua ngươi hôn mê, trên người lại mang theo vật này, trông rất vướng víu. Ta sợ ngươi mệt mỏi, nên giữ giúp ngươi thôi.”
“À.” Đôi mắt thiếu niên khẽ cong lên, có phần đơn thuần: “Hóa ra là vậy, thứ này vốn là món đồ chơi ta nhặt được ở chợ, Mộc Phàm không có vật gì nên tặng cho……”
Thiếu niên nhặt tấm trư bài, đưa tới trước mặt Bạch Thước, “Đúng rồi, còn chưa biết phải xưng hô với tiểu huynh đệ như thế nào nữa?”
“Ta tên Bạch, Bạch…” Bạch Thước khựng lại, dứt khoát kiên quyết nuốt lại chữ đằng sau.
Tiểu thư của thượng tướng quân, người có tâm tra ra một phát ắt hẳn sẽ rõ thân phận của nàng, huống hồ hiện tại nàng vẫn còn là con dâu đào hôn phủ tướng.
“Bạch Bạch?” Thiếu niên nháy mắt mấy cái, nở một nụ cười thuần khiết: “Cái tên gì kỳ lạ quá, vậy sau này ta sẽ gọi đệ là Tiểu Bạch nhé.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Đại minh tinh Việt lên sàn rồi.